Chương 35
Vân Thiến và bạn thân Nại Nại cùng lập đội tham gia trò chơi, Nại Nại là thiếu nữ mặc đồng phục nữ sinh Nhật Bản cùng tuổi với cô.
Tuy cái tên Nại Nại nghe khá giống tên giả, nhưng ở nơi như thế này, tên thật hay giả cũng không có ý nghĩa gì.
Bé gái Dịch Tiểu Lệ và người bố làm bảo vệ Dịch Trung Kiệt đang trên đường đến tòa nhà nào đó, gã đàn ông trung niên luôn mắng chửi người khác tên Cường Chí Viễn, nhân viên văn phòng Vạn Vũ và đồng nghiệp Dương Mạn Thanh, hai nam đồng nghiệp Thư Quảng Hiên, Thẩm Tuấn và cấp trên Phương Long cùng tham gia trò chơi, cô gái mặt mũi bình thường mặc đồ thể thao tên Mạnh Bội, nữ sinh từ nãy tới giờ không nói gì tên Mã Hân Đồng, hai người họ đều đang đi trên đường, không biết vì sao lại tới đây, còn người phụ nữ mặc sườn xám tên Tô Tầm Lan.
Toàn bộ những người này đều là người mới.
—— Ít nhất trông bọn họ rất giống người mới, vì bọn họ không mang theo bất cứ hành lý nào cả, số lượng đồ vật trên người rất hợp với trạng thái một người mới đột nhiên bị kéo vào trò chơi.
Đáng nhắc tới là, khi Tạ Ấn Tuyết tự giới thiệu xong tên mình, người phụ nữ mặc sườn xám Tô Tầm Lan chợt nhìn y thêm mấy lần.
Thật ra dù cô ta nhìn mấy lần, nhìn lén lút hay nhìn công khai, thậm chí nhìn chằm chằm không chớp mắt thì Tạ Ấn Tuyết cũng sẽ không quan tâm, bởi vì y đã sớm quen với cái nhìn chăm chú như vậy.
Trước thì không nói, gần có Văn Nhân Yên đã lén nhìn y mấy lần.
Tạ Ấn Tuyết biết, chỉ là y vờ như không phát hiện, không tỏ thái độ mà thôi.
Nhưng Tô Tầm Lan thì khác.
Rõ ràng sau khi Tạ Ấn Tuyết giới thiệu tên xong, trong mắt cô ta lóe lên vẻ kinh ngạc, hệt như đã từng nghe tới cái tên “Tạ Ấn Tuyết” nhưng chưa bao giờ gặp, bây giờ có thể thấy người thật, lồng ghép tên tuổi vào nó.
Cho nên dù cô ta nhanh chóng cụp mắt che giấu cảm xúc, Tạ Ấn Tuyết vẫn để ý.
Không phải Tạ Ấn Tuyết khoe khoang gì, nhưng người biết tên y chắc chắn không phải loại xoàng —— Dù từ lúc người phụ nữ này tham gia trò chơi vẫn luôn yếu đuối thút thít.
Tạ Ấn Tuyết thầm mỉm cười, chẳng qua y vẫn đáp lời Văn Nhân Yến như cũ, giả bộ không biết gì.
Sau khi màn tự giới thiệu kết thúc, mọi người đã có ấn tượng sơ bộ về nhau, tất cả bắt đầu bàn xem đêm nay chọn phòng nào ở tạm trước, tiếp đó nhân lúc trời chưa tối hẳn thì đi xem thử có cách nào kiếm đủ tiền phòng cho ngày mai hay không.
Căn rẻ nhất cũng phải mười đồng vàng, còn có tiền cơm, mấy cái này đều không phải khoản tiền nhỏ.
Văn Nhân Yến nhận được một đồng vàng từ Tạ Ấn Tuyết, cho nên về tình hay lý đều phải phục vụ y tới cùng, ân cần hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Anh Tạ định ở phòng nào? Để tôi khiêng ghế mát xa qua cho anh.”
Chắc chắn căn phòng Tạ Ấn Tuyết muốn ở sẽ là khoang hạng nhất, nhưng bây giờ y không có tiền, vì thế Tạ Ấn Tuyết nói: “Không có gì khác nhau, phòng nào cũng được.”
Chu Dịch Côn xích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tôi ở chung một phòng với cậu được không?”
Tạ Ấn Tuyết mỉm cười dịu dàng: “Được.”
Chu Dịch Côn nghe vậy không khỏi phấn khích, còn chưa kịp vui mừng đã nghe Tạ Ấn Tuyết nói tiếp: “Như ông nghĩ chắc?”
“Vậy tôi ở phòng sát bên cậu.” Chu Dịch Côn kéo chặt áo choàng tắm, xấu hổ mỉm cười, hậm hực mở cánh cửa phòng bên cạnh phòng Tạ Ấn Tuyết.
Cuối cùng Tạ Ấn Tuyết quyết định mở cửa phòng số 109.
Biển số phòng lớn cỡ bàn tay này màu xám bạc, hoa văn xung quanh xinh đẹp phức tạp giống viền ren, đèn dầu sát tường phản xạ ánh sáng khiến biển số phòng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Văn Nhân Yến kéo ghế mát xa về phòng Tạ Ấn Tuyết, lại phát hiện y cứ đứng ở cửa phòng nhìn chằm chằm cánh cửa trắng không cử động, dường như đang ngẩn người.
Cậu ta cũng nhìn theo Tạ Ấn Tuyết, còn tưởng Tạ Ấn Tuyết đang ngắm nhìn biển hiệu trên cửa, nói: “Biển số phòng tinh xảo quá.”
“Rất tinh xảo.”
Tạ Ấn Tuyết khẽ gật đầu, sau đó y nâng tay phải sờ lên cánh cửa, phần cổ tay và mu bàn tay lộ ra khỏi ống áo trắng tuyết không kém cửa là bao, Văn Nhân Yến ngơ ngẩn nhìn cánh tay trắng tuyết kia, suýt nữa để lỡ câu tiếp theo của Tạ Ấn Tuyết: “Hơn nữa còn rất mới, cũng giống cái cửa này vậy.”
“Sao?” Văn Nhân Yến hoàn hồn.
Tạ Ấn Tuyết lại không đáp lời cậu ta mà bước sang bên cạnh, đẩy cửa phòng 110, tiếp đó là phòng 111, cả 112… Y đẩy cửa tám phòng liên tục mới dừng lại, tổng kết: “Nhưng vải vóc trong phòng hơi lộn xộn, đồ nội thất không hỏng không dơ nhưng cũng không mới hoàn toàn.”
Tạ Ấn Tuyết cụp mắt nhìn vòng sơn trắng trên đầu ngón tay: “Sơn trên cửa phòng 117 thậm chí còn chưa khô.”
Văn Yến Nhân là người có kinh nghiệm, hơn nữa đã từng vượt hai màn, dù cậu ta có tỏ ra lương thiện đến đâu thì cũng không phải hạng công tử bột, nghe Tạ Ấn Tuyết nói vậy vội chạy đến trước cửa, vươn tay quệt sơn trắng, nói: “Đúng thật…”
Hạ Diệu và Hàn Tư thấy Văn Nhân Yến hành động ở bên này cũng đuổi theo, sau khi quan sát mấy phòng liền nhăn mày, chỉ vào phòng 114: “Hơn nữa vách tường phòng này có vết đánh nhau, cậu xem giấy dán tường ở đây bị cào rụng rồi.”
Ba người họ tụ tập trong phòng 114, dường như còn muốn tìm thêm manh mối khác, cậu Tạ đã đi về phía thang máy: “Lên tầng bảy xem thử.”
Chu Dịch Côn đuổi theo y: “Chúng ta phải đi tìm việc làm ư?”
Tạ Ấn Tuyết nói: “Đúng vậy.”
Chu Dịch Côn buồn bực: “Chẳng phải hôm nay miễn phí tiền phòng à? Với lại chúng ta vẫn còn một cái ghế mát xa, nếu như không được thì bán cho Enoch, có cần phải vội tìm việc vậy không?”
“Enoch từng nói tốt nhất chúng ta đừng rời khỏi phòng vào buổi tối, bởi vì dạo này trên thuyền xảy ra ít việc lạ, phòng càng lên cao càng an toàn.” Tạ Ấn Tuyết nhìn Chu Dịch Côn, lại lạnh nhạt nhìn lướt qua người khác, nói khẽ: “Vả lại toàn bộ cửa phòng tầng một đều mới, thậm chí đến sơn cửa còn chưa khô, tôi nghĩ quy tắc đầu tiên của trò chơi đã hoàn toàn rõ ràng.”
Mọi người nghe vậy không khỏi run lên.
Đúng vậy, sơn trắng trên cửa chưa khô chứng minh đây là cửa mới.
Mà sở dĩ sẽ thay cửa mới vì cửa cũ bị hỏng, cộng thêm NPC hướng dẫn đưa ra thông tin ban đêm không được ra ngoài, trên thuyền thường xảy ra chuyện lạ, như vậy có nghĩa phòng không đủ “an toàn”, có thể cửa phòng sẽ bị phá hư vì chuyện lạ.
“Miễn tiền phòng chắc chắn không phải tin tốt.” Vân Thiến đi ra khỏi phòng 104, nhìn gã đàn ông trung niên Cường Chí Viễn đã nằm nghỉ trong phòng 105, ẩn ý nói: “Nếu tôi là các anh, bây giờ sẽ tranh thủ nghĩ xem phải giải quyết tiền ăn tối như thế nào, tốt nhất có thể kiếm hai mươi đồng vàng để đổi phòng lên tầng hai, không biết phòng tầng hai có mùi máu giống tầng một hay không.”
Vân Thiến đã hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ mỗi ngày kiếm đủ mười đồng vàng để ở lại tầng một mãi của một số người.
Nói xong, cô và Nại Nại cùng đi vào thang máy lên tầng thứ bảy du thuyền – Đó là chỗ cho các vị khách quý của Hel’s Dream.
Dịch Trung Kiệt nuốt nước bọt, kéo con gái Dịch Tiểu Lệ đi xuống tầng hầm: “Tôi phải đi hỏi Enoch xem trên thuyền có việc gì cho tôi làm được không?”
Xem ra anh ta định trở thành thủy thủ tạm thời.
Những người khác cũng không dám thả lỏng, nếu không phải xuống tầng hầm tìm lái chính Enoch thì vào thang máy lên tầng bảy, muốn kiếm tiền từ tay các khách quý.
Tạ Ấn Tuyết và Chu Dịch Côn cũng lên tầng bày, không phải hai người không chịu làm thủy thủ tạm thời mà Tạ Ấn Tuyết nói muốn xem thử hình dáng và tính cách của khách trước rồi mới quyết định phương thức kiếm tiền.
Một nhóm người vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy đầu bếp bưng đĩa đồ ăn đến khoang thuyền có tiếng nhạc vọng ra, bọn họ đi theo sau đầu bếp, lướt qua một tấm rèm che vàng, bước vào khu sảnh Dream’s Cradle sáng rực huy hoàng.
Dream’s Cradle gần như chiếm hết nửa tầng bảy, tám chiếc đèn thủy tinh treo trên mái chiếu sáng cả sảnh nhưng cũng chỉ để chiếu sáng mà thôi. Thứ thật sự khiến Dream’s Cradle hoa lệ rực rỡ như thế vẫn là các món trang sức đắt đỏ trên người khách quý, chói tới mức người khác không mở nổi mắt.
Dương Mạn Thanh nhìn chằm chằm đám khách quý chỉ thiếu nước viết “Ông đây giàu” lên người, sợ hãi than: “Hình như bọn họ đều rất giàu.”
“Đâu chỉ có giàu.” Đồng nghiệp nam Thẩm Tuấn của cô nói: “Tôi nghĩ chỉ cần bán một viên ruby trên dây chuyền của người phụ nữ tóc đỏ kia là đủ cho tôi ở trên khoang hạng nhất rồi.”
Đồng nghiệp nam Thư Quảng Hiên hỏi hắn: “Nhưng anh định làm gì để cô ấy đồng ý tặng ruby cho anh?”
Thẩm Tuấn nhăn mày suy nghĩ: “Enoch nói có thể phục vụ cho khách quý, nhưng phục vụ cái gì mới được?”
Dương Mạn Thanh xoay gót nhìn về phía trong sảnh, khi phát hiện giữa sảnh cho một sân khấu tròn, bên trên có piano và microphone thì vui mừng nói: “Hát múa được không? Tôi biết hát!”
Cô nói xong lập tức chạy tới, hệt như sợ chỉ cần chậm một chút sẽ có người cướp mất phần cô, nắm chặt microphone hắng giọng, ngâm nga thử một lát.
Một người đàn ông mặc đồ kỵ sĩ nâu như quý tộc thế kỷ mười bảy ngồi bên dưới thấy thế hỏi: “Cô là ca sĩ hôm nay đến biểu diễn cho Hel’s Dream à? Đã lâu rồi nơi này không có ai biểu diễn, nếu màn trình diễn của cô đặc sắc, tôi sẽ thưởng cho cô rất nhiều.”
Kỵ sĩ vừa nói vừa lấy một đồng tiền vàng óng trong ngực ra ném lên mặt bàn.
“Ôi đệt? Vậy cũng được à? Tôi biết đánh piano, tôi cũng đi!” Thư Quảng Hiên thấy dễ kiếm tiền từ khách cũng lập tức chạy lên, ngồi xuống chiếc piano đặt giữa sân khấu.
Bọn họ một hát một đệm, sau khi biểu diễn xong bài “Lullaby” thì nhận được tiếng vỗ tay vang dội, màn trình diễn của bọn họ không hoàn hảo lắm, nhưng các vị khách trên khoang hạng nhất lại cực kỳ hào phóng, liên tục ném đồng vàng đồng bạc lên sân khấu, mới chỉ đếm sơ đã ít nhất bốn, năm mươi đồng.
Thẩm Tuấn chứng kiến cảnh ấy nhíu mày, trong mắt lóe lên tia ao ước và ghen tị, nhưng hắn nhanh chóng giãn mày, mỉm cười rạng rỡ đi đến gần người phụ nữ tóc đỏ, ngồi bên cạnh ghế cô không biết nói gì, nhanh chóng khiến cô gái tóc đỏ cười to, dù đã dùng chiếc quạt xếp viền ren vẫn không che nổi khóe miệng nhếch cao.
“Cậu ta đang cung cấp “dịch vụ đặc biệt” ư?” Có lẽ Chu Dịch Côn đã từng được không ít phụ nữ tới bắt chuyện, cho nên gã vừa liếc mắt đã biết Thẩm Tuấn đang làm gì.
Trong năm người này chỉ còn Vạn Vũ và Phương Long không làm gì.
Phương Long nhìn Vạn Vũ, giơ ngón trỏ chỉ Thẩm Tuấn, sau đó hỏi cô: “Vạn Vũ, cô không đi à? Nơi này không phải công ty, cô không cần phải giữ cái cô gọi là thanh cao.”
Vạn Vũ nhìn Phương Long như một tên b*nh h**n, sau đó mỉm cười, lạnh lùng nói: “Anh nói đúng, ở đây không phải công ty.”
Vạn Vũ nói xong liền đạp đôi giày cao gót đen sải bước đi đến phòng ăn, xem ra cô định trở thành thủy thủ tạm thời, nhận tiền lương nhờ làm việc cho phòng bếp.
“Cô ——!”
Phương Long bị thái độ của Vạn Vũ chọc giận đỏ cả mặt, lại thấy xung quanh vẫn còn người chơi khác lại càng xấu hổ hơn, phất tay đi vào trong sảnh không biết làm gì.
Chu Dịch Côn nhìn Phương Long đi xa, lại nhìn những người tham gia khác lục tục rời đi tìm việc làm bèn hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Cậu Tạ, giờ chúng ta làm gì đây? Làm công hay là…?”
Tạ Ấn Tuyết không trả lời Chu Dịch Côn, xoay gót đi về phía bên phải sảnh Dream’s Cradle.
Chu Dịch Côn đi theo sau y vòng qua bảy tám bàn lớn, thấy mục tiêu của Tạ Ấn Tuyết có vẻ là một người đàn ông tóc xù mập ngang ngửa gã thì trố mắt, cả kinh nói: “Ơ kìa? Cậu Tạ, chẳng lẽ cậu cũng định bán…”
“Im ngay.” Tạ Ấn Tuyết quay lại liếc gã, ánh mắt lạnh lẽo: “Đưa ông đi ăn bám thì không ăn à? Nói nhảm nhiều quá, ồn ào.”
Chu Dịch Côn lập tức ngậm miệng, im lặng chờ xem rốt cuộc Tạ Ấn Tuyết muốn làm gì.
Mà quả thật mục tiêu của Tạ Ấn Tuyết là ông lão kia như Chu Dịch Côn đã đoán. Thái độ của y đối với ông cụ kia tốt hơn Chu Dịch Côn nhiều, ít nhất còn chịu mỉm cười.
Chẳng qua nụ cười này không có ý dụ dỗ gì, y chỉ cười nhạt, ngồi xuống trước mặt người đàn ông, hất cằm chỉ vào chiếc đồng hồ xanh lá quen mắt trên tay lão, hỏi: “Thưa ông, đồng hồ trên tay ông đẹp quá, ông vừa mua à?”
“Cậu nói cái này?” Ông lão tóc xù nghe Tạ Ấn Tuyết nói vậy, kéo ống tay áo trắng lên để lộ toàn bộ chiếc đồng hồ, kiêu ngạo nói: “Cũng coi như cậu có mắt nhìn, tôi vừa mua được từ Enoch, hình như là “Rolex Submariner” gì đấy, còn có thể xem giờ, dùng được hơn hẳn đồng hồ treo tường.”
Chu Dịch Côn thấy chiếc đồng hồ đeo trên tay ông ta cũng ngạc nhiên chớp mắt, nhất là sau khi lão còn thừa nhận đây là chiếc đồng hồ Rolex Submariner Phương Long vừa bán cho Enoch cách đây không lâu —— Văn Nhân Yến nói không sai, Tạ Ấn Tuyết rất có mắt nhìn.
Sảnh Dream’s Cradle sáng ngời, các vị khách bên trong lại càng dát đầy ngọc ngà đá quý, người bình thường nhìn vào chỉ thấy hoa mắt, rốt cuộc Tạ Ấn Tuyết thấy chiếc đồng hồ này giữa vô số người kiểu gì vậy? Đừng nói vừa nãy chiếc đồng hồ còn bị ông lão giấu dưới lớp tay áo.
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy mỉm cười, hất nhẹ ống tay áo bên phải lên để lộ nửa phần cổ tay, bên trên có một chiếc vòng tay hoa lê trắng làm bằng bạc, trên tay y luôn đeo hai chiếc vòng hoa lê, chiếc trước kia ở biệt viện Tần Phủ bị Cửu bóp móp rồi sửa lại đã bị Tạ Ấn Tuyết vứt đi khi vừa về nhà, đôi mang theo vào trò chơi lần này đều được lấy mới trong ngăn kéo.
Y gỡ vòng tay xuống đưa cho người đàn ông, hỏi: “Tôi cũng có chiếc vòng tay này có thể đeo, ông xem thử muốn lấy không? Tôi có thể bán rẻ cho ông.”
Người đàn ông ghé lại nhìn, nhăn mày tặc lưỡi: “Hừ, cái vòng này của cậu trừ đeo lên cho đẹp thì còn làm được gì? Xem được giờ không?”
Tạ Ấn Tuyết nói: “Chỉ đeo được thôi.”
“Thế thì chẳng có tác dụng gì.” Ông ta nghe xong càng chê: “Với lại cũng chẳng có gì hiếm, trước kia tôi đã từng thấy một chiếc giống hệt từ chỗ thuyền trưởng Hel.”
Lúc Tạ Ấn Tuyết lên thuyền, vì gọi thuyền trưởng Hel cõng mình nên đã bán chiếc vòng hoa lê bên tay trái cho Enoch, vì vậy sau khi nghe người đàn ông nói thuyền trưởng Hel cũng có một chiếc thì không nghĩ nhiều.
Điều y nghĩ lúc này là: Quả nhiên y đoán không sai, giá trị những thứ bọn họ bán cho Enoch hoặc bán thẳng cho phú thương đều được suy xét trên độ thực dụng.
Vòng tay xinh đẹp có thể khiến các vị khách xinh đẹp hơn, giá ba đồng vàng, điện thoại tuy cũng thuộc dạng quý hiếm nhưng không thể dùng khi hết pin, chẳng khác nào sắt vụn, lại không có giá trị trang trí, cho nên chỉ bán được một đồng vàng.
Vì vậy bây giờ Tạ Ấn Tuyết đã hiểu vì sao chiếc ghế mát xa kia trị giá ba mươi đồng vàng.
Cho nên Chu Dịch Côn chỉ thấy bây giờ thanh niên mặc trường bào tím nhạt bên cạnh gã rất vui vẻ, y cười cong cả mắt, ánh nước trong đôi mắt lá liễu lóe lên, nhẹ giọng nói với gã đàn ông mập mạp có ngoại hình khác hẳn so với mình: “Vậy nếu tôi nói tôi có thứ hữu dụng, hiếm lạ hơn thì sao?”
Trong mắt người đàn ông tràn đầy mong chờ, không phải với Tạ Ấn Tuyết mà đối với “thứ hiếm lạ” Tạ Ấn Tuyết nhắc tới, tò mò hỏi: “Thứ gì?”
Mười phút sau, Chu Dịch Côn hổn hển kéo chiếc ghế mát xa đặt trong phòng 109 của Tạ Ấn Tuyết vào thang máy, sau đó lại kéo tới trước cửa sảnh Dream’s Cradle.
Cái nhìn của khách trong sảnh lập tức bị thu hút.
“Ghế mát xa khổng lồ của lái chính Enoch!” Một người phụ nữ tóc vàng nói lớn: “Tôi bỏ ba trăm đồng vàng mua từ anh ta mà anh ta vẫn không đồng ý bán.”
Tạ Ấn Tuyết mỉm cười nhìn người phụ nữ tóc vàng, nói: “Không, đây là ghế mát xa của tôi.”
“Cậu cũng có một cái ghế mát xa à?” Người phụ nữ tóc vàng vội chạy đến trước mặt Tạ Ấn Tuyết: “Tôi cũng có thể mua của cậu với giá ba trăm đồng vàng.”
Người đàn ông tóc xù đã mua chiếc Rolex Submariner nghe vậy bỗng tỏ vẻ bất mãn: “Này! Tôi giành trước rồi, có bán cũng phải bán cho tôi.”
Tạ Ấn Tuyết sai sử Chu Dịch Côn chuyển ghế đến cho mình, ngồi trước cửa ra vào nhìn khách quý nhốn nháo, chống cằm lên tay nhìn cảnh ồn ào hồi lâu mới lười biếng cất tiếng: “Chiếc ghế mát xa này là vật phẩm tư nhân, không bán, có điều…”
Thanh niên nhếch môi, trên khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng vì nụ cười ấy mà bừng sáng, xinh đẹp hẳn lên.
Y còn cố tình ngừng nói, chờ các vị khách lần lượt cãi nhau xong mới thản nhiên nói: “Có thể cho mọi người cùng hưởng.”
“Một lần…” Tạ Ấn Tuyết vươn hai tay, ấn thành hình chữ “thập”: “Chỉ cần mười đồng vàng.”
***
Hai tiếng sau, chiếc đồng hồ trong sảnh Dream’s Cradle chỉ vào số “6”, chứng minh buổi chiều trên Hel’s Dream đã kết thúc.
Tất cả du khách có thể chọn đến phòng ăn dùng bữa hoặc chịu đói quay về phòng nghỉ ngơi, qua tám giờ là lúc tối hẳn, cho nên mọi người nhất định phải về phòng trước tám giờ.
Mạnh Bội, Mã Hân Đồng tìm Enoch dưới tầng một trở thành thủy thủ đoàn tạm thời chịu trách nhiệm quét dọn sảnh Dream’s Cradle cầm cây lau nhà đi thang máy lên tầng bảy, các cô phải tranh thủ dọn dẹp vệ sinh, như vậy mới có thể tới phòng bếp ăn bữa cơm trước tám giờ tối.
Ai ngờ các cô vừa ra khỏi thang máy đã thấy đám người chơi vây quanh cửa sảnh Dream’s Cradle, không biết đang nhìn gì.
Mạnh Bội tiến lên vỗ vai Hàn Tư, hỏi cô: “Chuyện gì thế? Các cô đang nhìn gì vậy?’
“Bọn tôi đang nhìn…” Hàn Tư cắn môi, vẻ mặt vi diệu, mãi mới chịu trả lời đầy đủ: “Tạ Ấn Tuyết và Chu Dịch Côn kiếm tiền.”
Mạnh Bội: “?”
Cô vội chạy đến trước đám người, kết quả phát hiện Hàn Tư chỉ nói đúng một nửa —— Quả thật Tạ Ấn Tuyết và Chu Dịch Côn đang kiếm tiền, nhưng nói đúng hơn thì người kiếm tiền là Chu Dịch Côn, Tạ Ấn Tuyết chỉ ngồi một bên quan sát.
Chờ Chu Dịch Côn đếm xong, Tạ Ấn Tuyết hỏi gã: “Bao nhiêu đồng vàng?”
Mặt Chu Dịch Côn đỏ bừng, phấn khích ôm tiền nói: “Phất rồi! Một ngàn bốn trăm đồng vàng!”
Ở thế giới thực, gã kiếm được một trăm triệu cũng chưa từng kích động như vậy.
Tạ Ấn Tuyết hài lòng: “Tốt lắm, ông không xén bớt tiền.”
“Cậu đã biết có bao nhiêu tiền còn bắt tôi đếm?” Chu Dịch Côn nghe vậy ngớ ra, hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Cậu đùa tôi đấy à?”
Tạ Ấn Tuyết bảo Chu Dịch Côm ôm đống tiền đó tìm Enoch: “Một ngàn bốn trăm đồng vàng, vừa đủ để bao một khoang hạng nhất, ông kéo ghế mát xa về phòng tôi trước đi, chờ ăn cơm xong chúng ta sẽ đi tìm Enoch.”
“Được được được!” Chu Dịch Côn cúi đầu khom lưng, vất vả kéo ghế mát xa đuổi theo Tạ Ấn Tuyết.
Mọi người im lặng nhìn Tạ Ấn Tuyết đi về phòng ăn, mà Chu Dịch Côn thì kéo ghế mát xa vào thang máy, sau đó nhìn nhau hỏi dò ——
“Các người kiếm được bao nhiêu?”
Dịch Trung Kiệt bế con gái nói: “Tôi quét lại sơn cho cửa phòng tầng một, chỉ kiếm được ba đồng vàng.”
Dương Mạn Thanh nói: “Chiều nay tôi với anh Thư hợp tấu kiếm được tổng cộng sáu mươi đồng vàng, chúng tôi chia đôi, mỗi người ba mươi đồng.”
“Tốt quá, cô có tiền ăn hôm nay và tiền phòng ngày mai rồi.” Tô Tầm Lan rất ngưỡng mộ, ỉu xìu nói: “Tôi đấm bóp thủ công cho một lão già, lão nói không dễ chịu bằng ghế mát xa… cho nên chỉ cho tôi năm đồng vàng.”
“…”
Chiếc ghế mát xa kia khiến người ta không khỏi ao ước.
Đến cả Hạ Diệu cũng phải than: “Đều tại tôi không đến tiệm mát xa chân.”
“Không đúng.” Nhưng Văn Nhân Yến lại phát hiện điểm mù: “Bối cảnh chiếc thuyền này hẳn phải là thời đại hơi nước, tất cả năng lượng đều xuất phát từ hơi nước, ghế mát xa cần điện, ở đây lại không có điện, vì sao ghế mát xa của bọn họ lại dùng được?”
Hạ Diệu cũng không thể nêu ra nguyên nhân.
Có lẽ đáp án phải đi hỏi thử Tạ Ấn Tuyết hoặc Chu Dịch Côn.
Mà Tạ Ấn Tuyết lúc này đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gần cửa sổ ngắm cảnh trong phòng ăn, y mở thực đơn, nhìn gói phục vụ “Super vip” đắt nhất rồi tích vào.
Gói phục vụ này cần mười đồng vàng, là món đắt nhất trong bếp, số lượng cung cấp mỗi ngày chỉ có một, y gọi rồi người khác sẽ không còn cơ hội gọi, cho nên Tạ Ấn Tuyết nghĩ mình hưởng gói phục vụ này là thích hợp nhất.
Sau khi gọi món không lâu, Vạn Vũ kiêm nhân viên phục vụ bếp đi tới chỗ y, nói: “Chào anh Tạ, gói phục vụ “Super vip” anh gọi sẽ do thuyền trưởng Hel đích thân nấu, dùng nguyên liệu cao cấp nhất chế biến thành bữa tối sang trọng cho anh, chúc anh ngon miệng.”
Tạ Ấn Tuyết: “…?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ tay to: Sao lại là anh?
NPC: Vậy tôi đi nhé?