Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm

Chương 50

Chương 50

Dù hỏi như thế nhưng Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa đều đã biết đáp án: Lê Hoằng sắp chết.

Chỉ khi sắp tử vong ở thế giới hiện thực mới có cơ hội được kéo vào “Khóa trường sinh”, tham gia trò chơi: Thắng thì được thêm một tháng tuổi thọ, thua thì chết ngay lập tức.

Nhưng Lê Hoằng lại khác.

Vào lần đầu tiên Tạ Ấn Tuyết gặp cậu ta, giúp giải quyết chuyện tà ma trên tòa Văn Hinh đã nói: Lê Hoằng bát tự nặng, mang tướng trường thọ, không thể chết vào năm hai mươi tuổi.

Khi ấy Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều có mặt nhưng không nhắc câu nào tới “Khóa trường sinh” trước mặt Lê Hoằng, bởi vì Lê Hoằng không phải người chơi.

Vì vậy đáng ra Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa không nên gặp cậu ta trong “Khóa trường sinh”.

Nhưng bọn họ lại gặp.

Sự bối rối, nghi ngờ lẫn tò mò trên mặt Lê Hoằng cũng cho thấy cậu ta là người lần đầu tham gia phó bản.

Mà trước khi Tạ Ấn Tuyết gọi, bên cạnh Lê Hoằng có một nữ sinh xinh đẹp mặc váy lụa trắng dài nắm chặt tay Lê Hoằng, sợ sệt nói: “Lê Hoằng, đây là đâu? Không phải chúng ta đang thực hành trong phòng học sao? Sao lại tới đây?”

“Đúng vậy.” Một nữ sinh mặc váy hoa cũng lo lắng nói: “Chuyện gì đang xảy ra thế?”

Một nữ một nam khác cũng nói theo: “Chúng ta lại gặp quỷ à?”

Lê Hoằng đứng chung với bọn họ, rõ ràng mấy người kia cùng tới đây, trên mặt đều mang vẻ bối rối giống nhau.

“Anh Tạ cũng ở đây à? Tốt quá!”

Lê Hoằng đang không hiểu vì sao mình lại xuất hiện trên con thuyền đánh cá trông cực kỳ cũ kỹ này, thấy Tạ Ấn Tuyết cũng có mặt thì lập tức thở phào như tìm thấy người cứu mạng, hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Anh Tạ biết đây là đâu không?”

Nữ sinh váy trắng nghe vậy nhìn Tạ Ấn Tuyết, sau khi thấy rõ y thì ngơ ngác chớp mắt, ấp úng nói: “… Anh Tạ?”

Lý Lộ Minh thấy Lê Hoằng vui vẻ chào hỏi thanh niên như thế cũng nhìn theo, phát hiện mình không quen người này.

Trông thanh niên rất gầy, thậm chí còn có cảm giác yếu đuối, làn da trắng ốm yếu, cũng may đôi môi màu máu của y hòa tan bớt không khí bệnh tật xung quanh, cô là sinh viên ngành múa, thường xuyên gặp không ít người đẹp, nhưng hiếm khi thấy khuôn mặt tinh xảo như được chuốt vẽ tỉ mỉ giống thanh niên.

Quan trọng nhất là có vẻ người này không chênh tuổi các cô là bao, hình như còn nhỏ tuổi hơn, sao Lê Hoằng lại gọi y là “anh”?

Trong lúc đang nghi ngờ, Lý Lộ Minh nghe Lê Hoằng nhỏ giọng giới thiệu thân phận Tạ Ấn Tuyết cho Ngu Thấm Văn, Đoàn Dĩnh và Từ Sâm: “Minh, người này là anh Tạ từng giải quyết chuyện mà tôi từng nói với các cậu.”

Nói xong, cậu ta lại nói với Tạ Ấn Tuyết: “Anh Tạ, mấy người này là… mấy người bạn lên tầng gác với tôi.”

Tạ Ấn Tuyết gật đầu ừ khẽ: “Ừ, tôi nhớ.”

Ánh mắt y thong thả nhìn từng người sau lưng Lê Hoằng, Lý lộ Minh, Ngu Thấm Văn, Đoàn Dĩnh và bạn trai Từ Sâm của cô —— Tất cả những ai từng lên tầng gác tòa văn Hinh đều ở đây.

Chuyện trùng hợp như thế có thể xảy ra ư?

Tạ Ấn Tuyết bên này thản nhiên lười biếng, dường như không hào hứng gì với cảnh vật xung quanh, đám Lý Lộ Minh, Ngu Thấm Văn bên kia lại không ngừng dậy sóng trong lòng, đồng thời tỏ ý ngạc nhiên ra mặt qua lời nói: “Anh ta là anh Tạ? Trẻ quá.”

Đoàn Dĩnh cũng hỏi: “Anh ta giúp cậu thật sao?”

“Ừ! Các cậu đừng thấy anh Tạ còn trẻ, anh ấy cao tay lắm!” Lê Hoằng như một đàn em u mê Tạ Ấn Tuyết, không ngừng khen ngợi y với bạn mình: “Sau khi tôi nhờ anh ấy giúp đỡ thì không gặp phải việc lạ nữa.”
“Nhưng không phải cậu bệnh nặng một tháng à?” Từ Sâm lại không tin, nghi ngờ hỏi: “Hôm qua vừa khỏi bệnh nên hôm nay nhóm chúng ta mới thực hành được, tôi và Đoàn Dĩnh còn tưởng cậu bệnh sắp chết nữa ấy.”

“Đó là vì…”

Lê Hoằng vừa định giải thích mình bệnh nặng vì đó là cái giá phải trả khi mời Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ, chẳng qua cậu ta vừa nói được mấy chữ đã bị một người đàn ông r*n r* ngồi dậy cắt ngang.

Năm người nhìn người đàn ông xoa đầu, sau khi xoay người để lộ khuôn mặt thì trợn mắt, đồng thanh nói: “Thầy Tiều? Sao thầy cũng ở đây?”

Người đàn ông được gọi là “thầy Tiều” khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc bộ vest màu xám đậm, mái tóc lốm đốm tóc bạc nên hơi ngả màu tro, đeo chiếc kính đen, khuôn mặt tuấn tú, nhìn là biết người trí thức.

“… Đây là đâu?” Người đàn ông mở mắt nhìn quanh như đám Lê Hoằng vừa làm, cả kinh hỏi: “Không phải thầy đang làm việc trong phòng 403 ư?! Sau đó các em đến làm thực hành…”

Lê Hoằng thả tay, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy thầy Tiều, bọn em cũng không biết vì sao lại tới đây.”

“Vì các người sắp chết.”

Những câu này do Tạ Ấn Tuyết nói.

Giọng y rất êm tai, nhẹ nhàng sạch sẽ, từ tốn dịu dàng mang tính trấn an lòng người, nhưng không ai ngờ y lại nói thẳng thắn khó nghe như vậy, hơn nữa còn rất xui xẻo.

Nhưng Tạ Ấn Tuyết nghĩ nên để mấy người này biết chân tướng thì tốt hơn, bởi vì về sau bọn họ còn phải đối diện với sự tàn khốc của trò chơi.

Vì vậy y nói tiếp: “Chúng ta đang ở trong “Khóa trường sinh”.”

Hiện tại Tạ Ấn Tuyết tham gia đến phó bản thứ ba, cũng được xem như người cũ, cho nên lúc phó bản xuất hiện người mới, y phải thực hiện một số trách nhiệm của người cũ: Ví dụ giới thiệu sơ lược bối cảnh trò chơi và các quy tắc liên quan.

Khi Tạ Ấn Tuyết ở hai phó bản trước, công việc này đều có người cũ chủ động đảm nhiệm, nhưng bây giờ trong phó bản này, đám Lê Hoằng, Lý Lộ Minh ồn ào lâu như vậy mà vẫn không có người cũ nào xuất hiện cắt lời bọn họ.

Nhìn vào những khoang thuyền khác, gần như mọi người đều là người mới không mang theo đạo cụ, trong mắt còn có hoảng sợ hoang mang, chỉ có hai người có vẻ bình tĩnh —— Một là người đàn ông lạnh lùng tóc nửa cột nửa thả ngồi trên chiếc ghế bành cách Lê Hoằng không xa, một người khác là thanh niên hướng nội kiệm lời ôm chiếc vali sắt, tóc cắt ngang trán che khuất mắt, khuôn mặt u ám. 

Trông hai người này không giống người mới, có thể là người cũ, vấn đề là họ không thích nói chuyện, Tạ Ấn Tuyết nghĩ chờ bọn họ lên tiếng chắc phải đến lúc sông cạn đá mòn, vả lại dù có nói cũng sẽ không giới thiệu bối cảnh trò chơi và quy tắc liên quan cho người mới.

Vì vậy Tạ Ấn Tuyết chỉ có thể làm người tốt nhận nhiệm vụ một lần.

Y biết chuyện này khó chấp nhận tới mức nào, vì vậy sau khi Tạ Ấn Tuyết nói hết toàn bộ cho mọi người, thấy bọn họ đều đứng ngơ ra, không tin tưởng cũng không thấy bất ngờ.

Lê Hoằng lẩm bẩm: “… Nghe ảo quá.”

“Tiêu Tư Vũ cũng là người chơi, chúng tôi quen nhau trong một phó bản.” Tạ Ấn Tuyết nói luôn thân phận bạn thân Tiêu Tư Vũ của Lê Hoằng: “Có lẽ cậu ta không nói chuyện này với cậu, tôi nghĩ cậu ấy không muốn liên lụy tới cậu.”

Lê Hoằng nghe vậy không tin cũng phải tin, vì từ nhỏ cậu ta đã chơi với Tiêu Tư Vũ, mà trước kia gã là một kẻ vô thần, cho nên sau khi cậu ta đi đến tòa Văn Hinh gặp chuyện tà ma, Lê Hoằng đã chuẩn bị sẵn tinh thần Tiêu Tư Vũ sẽ không tin, ai ngờ Tiêu Tư Vũ không những tin ngay mà còn giới thiệu Tạ Ấn Tuyết cho cậu ta, nói Tạ Ấn Tuyết có thể giải quyết nan đề đó.

Thì ra sự thay đổi của Tiêu Tư Vũ là vì vậy.

Nhưng Tạ Ấn Tuyết không thể khiến mọi người đều tin tưởng, giáo sư đại học Tiều Thanh Hà được nhóm Lê Hoằng gọi là “thầy Tiều” cau mày nói: “Không khoa học tí nào?”

Đoàn Dĩnh sụt sịt, đỏ mắt tựa lên vai bạn trai Từ Sâm: “Nhưng như vậy mới giải thích vì sao chúng ta biến mất khỏi phòng học, xuất hiện ở đây.”

Tiều Thanh Hà nghe vậy im lặng, mấy giây sau, anh ta đã nhận ra mình không thể không tin vào tình hình trước mắt, lúng túng nói: “Vậy phó bản trò chơi do người ngoài hành tinh tạo ra à? Hay là thứ khác?”

“Không biết, cũng không quan trọng.” Tạ Ấn Tuyết bên cạnh nhìn anh ta, sau đó nói: “Chuyện quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là phải sống sót thế nào.”

Liễu Bất Hoa cũng vỗ tay khiến mọi người tập trung nhìn mình, anh ta nói: “Chiếc thuyền đánh cá này đang trôi, tôi nghĩ đích đến sẽ là nơi trò chơi diễn ra, trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, chúng ta nên giới thiệu chút, tiện làm quen luôn.”

Không ai phản đối.

Liễu Bất Hoa là người nói đầu tiên, từ lúc anh ta giới thiệu tên mình, thanh niên tóc dài ngang trán thoạt trông rất quái gở cũng lên tiếng: “Tôi tên Lộ Lăng, cũng là người cũ, đây là phó bản thứ tư của tôi.”

Cậu ta nói chuyện ngắn gọn, âm thanh không nặng không nhẹ, chỉ đủ để khiến người khác nghe rõ, trong quá trình đó không hề ngẩng đầu, thậm chí mọi người không thể nhìn thấy mặt mũi cậu ta.

Người đàn ông còn lại thì đỡ hơn, bởi vì phần lớn số tóc của hắn đều cột ra sau, chỉ có mấy sợi rủ xuống thái dương tạo thêm nét phong lưu cho hắn, giọng nói trầm thấp: “Tôi tên Bộ Cửu Chiếu, cũng là người cũ.”

Cách giới thiệu của hắn không khác Lộ Lăng là bao, chỉ khác ở câu cuối: “Đây không phải đầu tiên của tôi.”

Người cũ khi giới thiệu thường sẽ nói đây là phó bản thứ mấy hoặc đã qua mấy phó bản, nếu không muốn nói sẽ không nhắc tới luôn, nhưng người đàn ông này lại như đang nói nhảm —— Đây không phải phó bản đầu tiên của hắn.

Hắn đã nói mình không phải người mới mà là người cũ, vậy chắc chắn đây không phải phó bản đầu tiên của hắn rồi.

Cho nên câu này không phải nói nhảm thì là gì?

Nhưng Tạ Ấn Tuyết lại không cho rằng người đàn ông đang nói nhảm.

Y ngước lên nhìn Bộ Cửu Chiếu, sau khi nhìn lên trên mới phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn mình.

Khuỷu tay Bộ Cửu Chiếu đặt trên lan can, bàn tay nắm hờ chống thái dương, cơ thể hơi nghiêng sang phải, tư thế ngồi lơi gần giống Tạ Ấn Tuyết, có điều Tạ Ấn Tuyết không bao giờ lạnh lùng như hắn.

Gương mặt người đàn ông khiến Tạ Ấn Tuyết thấy lạ, nhưng không biết vì sao y luôn có cảm giác mình đã từng gặp người này.

Tạ Ấn Tuyết mỉm cười hỏi hắn: “Anh Bộ này, chúng ta từng gặp nhau chưa? Tôi thấy anh khá quen.”

Kiểu nói chuyện như vậy là kiểu cũ nhất nhưng cũng hiệu quả nhất.

Vì sau khi Tạ Ấn Tuyết hỏi xong, người đàn ông cũng mỉm cười, nhưng cách hắn nói hệt như đang cố tỏ ra bí ẩn: “Vậy phải xem gặp từ bao lâu về trước đã.”

Liễu Bất Hoa nghe thấy, lẩm bẩm: “Có khi nào là kiếp trước có duyên không?”

“Chắc chắn kiếp trước cha và hắn không có duyên.” Tạ Ấn Tuyết nhìn Liễu Bất Hoa, nhíu mày nói: “Không chừng hai người lại có duyên đấy.”

“Tròn méo cái gì?”(1)

(1) Duyên và tròn đều đọc là /Yuán/

Thuyền vẫn chưa giảm tốc độ, một người đàn ông cao to bụng tròn, tướng tá phúc hậu vén rèm bước vào trong thuyền, gã mặc chiếc áo ba lỗ trắng phối với chiếc quần cộc ngang gối, xỏ dép lê phẩy quạt nhựa, hét vào mặt mọi người: “Này! Dậy hết đi, đừng có nằm lười hết ra đấy! Cái lũ kia, suốt ngày ăn không ngồi rồi không chịu làm gì, tôi không trả tiền để các người ì thây ở đây!”

“Giờ chỉ còn mười phút nữa là đến làng Phong Niên, đều do trưởng thôn Khánh Phong hào phóng, chúng ta cần phải thực hiện một mối làm ăn lớn, cho nên lần này phải diễn cho thật hay, đừng có để như lần trước nghe chưa hả?”

Người tới vừa lải nhải vừa mắng chửi, vậy mà cây tăm trong miệng không hề rơi xuống cũng phải nói là kỳ tích, nhưng từ miệng gã, mọi người lại có thể nghe ra rất nhiều manh mối.

Ví dụ như chắc chắn đích đến lần này của bọn họ là “Làng Phong Niên” gã nhắc tới, mà mục đích đến đó là diễn tuồng cho người trong làng.

Ngu Thấm Văn trợn mắt, nghi hoặc nói: “Diễn tuồng?”

“Sao, ngủ mụ đầu rồi à? Đoàn kịch Kim Nguyên Bảo của chúng ta tới làng Phong Niên không để diễn tuồng thì làm gì? Cuốc đất chắc?” Người đàn ông khinh khỉnh liếc Ngu Thấm Văn, thái độ cực kỳ chanh chua: “Đừng nói với tôi đến cả chủ gánh Mẫn Nguyên Đan này cũng không nhận ra đấy.”

Người đàn ông lại đưa ra thêm hai manh mối: Bọn họ đều là thành viên trong đoàn kịch Kim Nguyên Bảo, còn người đàn ông là chủ đoàn kịch, tên Mẫn Nguyên Đan.

Tạ Ấn Tuyết thấy thế, nhíu mày nói: “Đây là NPC hướng dẫn.”

Nhưng mà sao lại có cảm giác NPC dẫn đường lần này còn diễn sâu hơn cả Enoch ở Hel vậy?

Đáng ra nên để Enoch tới phó bản này một chuyến, tranh tài vua màn ảnh với Mẫn Nguyên Đan. Với lại Tạ Ấn Tuyết nghĩ có khi Enoch còn chơi không lại Mẫn Nguyên Đan, bởi vì hành động của Enoch rất lố bịch, sặc mùi diễn tuồng, nhưng Mẫn Nguyên Đan diễn rất nhập tâm, hoàn toàn xem mình như chủ đoàn kịch Kim Nguyên Bảo, tất cả người chơi đều là nhân viên bị gã bóc lột.

“Tôi thấy cũng thú vị đấy.” Một người mới tên Liêu Hâm Dương nghe Mẫn Nguyên Đan mắng chửi lại thấy bầu không khí dịu đi rất nhiều, nói với mọi người: “Khá giống phim trường giết chóc.”

Lộ Lăng nghe hắn nói vậy, lần đầu lên tiếng: “Nhưng không có phim trường nào chết người thật cả.”

Liêu Hâm Dương nghe vậy rụt cổ, không dám nói nữa.

Lúc đang nói chuyện, chiếc thuyền của bọn họ dần chậm lại, bắt đầu cập bến.

Mọi người lục tục theo sau Mẫn Nguyên Đan ra khỏi khoang thuyền, đứng vững trước mạn, ngẩng cổ lên là có thể thấy trên bờ có rất nhiều người đang đứng, bọn họ mặc đồ thời dân quốc thập niên 70-80, mang hơi thở của thời đại.

Nhóm Lê Hoằng, Từ Sâm mặc áo thun trông không hề hài hòa, chỉ có nhóm Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa mặc trường sam mới không mất tự nhiên.

Có thể vì để bày tỏ lòng biết ơn, trước khi xuống thuyền, Mẫn Nguyên Đan đã đi vào khoang thay bộ quần dài áo sơ mi, mà thuyền vừa dừng, gã lập tức lao xuống chỗ đám người, cúi đầu khom lưng cầm tay một ông cụ tóc hoa râm, mặc bộ đồ tím nói: “Chào trưởng thôn Khánh Phong! Sao các vị lại đích thân đi đón đoàn chúng tôi thế này?”

Trưởng thôn Khánh Phong là một ông cụ có vẻ ngoài nghiêm nghị, dù đã lớn tuổi nhưng tấm lưng luôn dựng thẳng, giữa trán có một nếp nhăn vì thường xuyên nhíu mày khiến ông ta trông không giận mà uy.

Dù ông ta cười, người khác đứng trước mặt vẫn không có thấy dễ chịu.

“Không chỉ tôi mà người trong thôn đều đang chờ các người tới đấy.” Trưởng thôn Khánh Phong cười, nắm tay Mẫn Nguyên Đan, giây tiếp theo lại nhìn những người sau lưng gã, hỏi: “Bọn họ đều là diễn viên hát hí à?”

“Đúng vậy.”  Mẫn Nguyên Đan cười tít mắt với trưởng thôn Khánh Phong, lúc quay qua nhìn mọi người lại dài mặt, trợn mắt nói: “Còn đứng đực ra đó làm gì, mau chào hỏi trưởng thôn Khánh Phong đi, không khác gì mấy đứa đần độn.”

Mọi người nhớ tới lời dặn của Tạ Ấn Tuyết: Cố gắng đừng chống đối NPC dẫn đường, bởi vì dù tính cách của NPC như thế nào đều sẽ không nói dối.

Cho nên dù nết của Mẫn Nguyên Đan ngứa đòn đến đâu, người mới vẫn học theo cách gã vừa cung kính cúi chào trưởng thôn Khánh Phong, đồng thanh nói: “Chào trưởng thôn Khánh Phong!”

Còn những người cũ, ví dụ như Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa, Bộ Cửu Chiếu và Lộ Lăng đều không cúi đầu, chẳng qua vẫn gật đầu như đang chào.

“Được rồi, tốt lắm tốt lắm.” Trưởng thôn Khánh Phong gật đầu, vung tay với phía sau, nói với một người đàn ông trung niên mặc đường trang màu nâu đất kiểu cũ: “Phúc, mau phát lì xì cho các vị.”

Đối với người diễn tuồng, “các vị” là một xưng hô rất tôn trọng, trưởng thôn Khánh Phong khách sáo với bọn họ như vậy chưa tính, sau khi gọi A Phúc phát cho mỗi người một bao lì xì còn gọi một số thanh niên lực lưỡng đến khiêng hành lý giúp —— Đồ nghề hoá trang lẫn đạo cụ của đoàn kịch Kim Nguyên Bảo đều ở trong đó.

“Ông chủ Mẫn, tôi sẽ sai người sắp xếp chỗ ở cho mọi người, bây giờ tôi bảo A Phúc đưa đi.” Rõ ràng bao lì xì trưởng thôn Khánh Phong đích thân phát cho Mẫn Nguyên Đan dày hơn nhiều so với người chơi: “Sau này nhờ mọi người vậy.”

“Cụ Khánh khách sáo quá.” Lì xì vừa vào tay, Mẫn Nguyên Đan lập tức thay đổi xưng hô với trưởng thôn Khánh Phong, gã nắm chặt tay ông ta: “Cụ yên tâm, đoàn kịch Kim Nguyên Bảo chắc chắn sẽ diễn một vở tuồng mới có một không hai cho người trong thôn.”

Trưởng thôn Khánh Phong mỉm cười thở phào, vui mừng đưa mắt nhìn bọn họ đi tới chỗ ở được sắp xếp cho đoàn kịch trong thôn Phong Niên.

Mà trưởng thôn Khánh Phong không ở đó, Mẫn Nguyên Đan lại trở về làm một chủ gánh kiêu căng chanh chua, gã lấy một cây tăm ra khỏi túi để ngậm, không quay lại mà nói với người chơi: “Toà chính của trưởng thôn Khánh Phong không phải để chúng ta ở, tôi ở phòng chính, mấy phòng còn lại các người thích gian nào tự chọn, chọn xong đến sân một chuyến, tôi có việc cần nói.”

Nơi bọn họ sắp tới là một căn tứ hợp viện thu nhỏ đơn sơ, diện tích không lớn nhưng nhiều phòng, trừ nhà chính ra còn hơn mười gian, bọn họ chỉ có tổng cộng mười ba người, tám nam năm nữ, đủ để ở.

Đoàn Dĩnh lập tức ôm chặt tay Từ Sâm: “Tôi muốn ở chung với bạn trai.”

Lê Hoằng nghe vậy nhìn Lý Lộ Minh, dù sao cậu ta vẫn thích cô, tuy bản thân cũng sợ nhưng bằng lòng bảo vệ Lý Lộ Minh. Nhưng Lý Lộ Minh muốn ở chung với Ngu Thấm Văn, hai nữ sinh còn lại tên Hứa Lộ và Ứng Y Thuỷ nói muốn ở với nhau, bọn họ phối hợp như thế, nói không chừng còn thừa phòng cho người ta ở một mình.

Lộ Lăng chọn đại một phòng đẩy cửa đi vào, sau đó không quay lại mà đóng cửa, dùng hành động cho thấy ý định của mình.

Dưới cái nhìn của Lê Hoằng, Tạ Ấn Tuyết nói: “Tôi cũng ở một mình.”

Lê Hoằng nghe vậy chỉ có thể mon men Liễu Bất Hoa: “Anh Liễu, tôi mới chơi lần đầu nên hơi sợ, tôi ở chung với anh được không?”

“Được.” Liễu Bất Hoa không có sở thích ở một mình như Tạ Ấn Tuyết nên nhanh chóng đồng ý.

Kết quả hai người họ là đôi cuối cùng muốn ở chung, những người còn lại đều ở một mình một phòng.

Mọi người chọn hết phòng, sau khi sắp xếp hành lý thì tập hợp lại giữa sân như Mẫn Nguyên Đan đã nói.

“Chậm chết đi được, mấy cái đồ lười biếng kia!”

Mẫn Nguyên Đan đã sớm ngồi trên chiếc ghế dài hình chữ nhật trong sân, gã thấy mọi người tới, tặc lưỡi mắng chửi, sau khi mắng xong mới bắt đầu nói chuyện chính, hất cằm chỉ ống trúc đựng mấy cây xăm trên bàn vuông giữa sân, nói: “Tranh thủ rút thăm đi, rút xong còn phải đi ăn lễ thôn nữa.”

Dù mọi người không biết rút thăm để làm gì nhưng đều nghe theo.

Bọn họ xếp thành hàng dài, lần lượt tiến lên rút que trúc trong ống.

“Lục hoà thượng?” Lý Lộ Minh nhìn dòng chữ viết bằng bút đỏ phần đuôi trúc, mắt đầy hoang mang: “Có ý gì?”

“Cậu là Lục hòa thượng à? Tớ là Ngũ hòa thượng này.” Ngu Thấm Văn nghe cô nói, lập tức đưa que trúc cho Lý Lộ Minh xem, nói xong lại hỏi Đoàn Dĩnh: “Dĩnh, của cậu là gì?”

“… Tớ là Nhị thiên binh canh giữ cỏ tiên.” Đoàn Dĩnh nheo mắt nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì?”

“Tôi là Tứ hòa thượng.” Từ Sâm cũng nói: “Sao lại nhiều hòa thượng tới vậy?”

Từ Sâm nói xong, chỉ thấy Lê Hoằng trợn mắt nhìn chằm chằm que trúc của mình, trông còn kinh hoảng hơn bọn họ nên vỗ vai hỏi: “Lê Hoằng, cậu cũng là hòa thượng à?”

“… Phải, nhưng tôi là…” Vẻ mặt Lê Hoằng vi diệu, dừng một lát mới nói tiếp: “Pháp Hải.”

Lúc này Mẫn Nguyên Đan phe phẩy chiếc quạt nhựa nói với bọn họ: “Tất nhiên phải đông hòa thượng rồi, bởi vì chúng ta phải diễn bộ “Bạch Xà truyện”, cảnh “Thuỷ mạn Kim Sơn” cần có mấy tay hòa thượng.”

Lê Hoằng nhìn xung quanh: “Thế Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh đâu?”

Tạ Ấn Tuyết bốc thăm xong ngước lên, nói nhỏ: “Tôi là Bạch Tố Trinh.”

“Ha ha ha, cha nuôi, con là Hứa Tiên này!” Liễu Bất Hoa cười, phấn khích khoe que trúc mình bốc với Tạ Ấn Tuyết: “Chúng ta là một đôi!”

Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên đều đã có.

Thế Tiểu Thanh đâu?

Mọi người nhìn về người duy nhất chưa tiết lộ thân phận ở đây…

Bộ Cửu Chiếu xanh tái mặt, năm ngón tay siết chặt que trúc, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi là Tiểu Thanh.”

Tác giả có lời muốn nói:

NPC: Sao tôi lại là Tiểu Thanh?

Tạ tay to: Tại xanh chứ sao?

NPC: ?

Bình Luận (0)
Comment