Nghe hầu yêu nói xong, Sở Thời Từ cảm thấy tất cả những chuyện này đều do thần tiên rác rưởi kia đang giở trò quỷ.
Cậu quan sát biểu tình của hầu yêu, xác định nó không nói dối.
Khác với Diêm Vương tâm cơ thâm trầm, giữa hầu yêu và thạch điêu tinh chỉ có giao dịch tiền bạc thuần khiết.
Rất rõ ràng thạch điêu tinh hiểu rõ tính tình của nó, giấu nó rất nhiều chuyện. Cửu vĩ hồ kia biết nhiều hơn hầu yêu rất nhiều.
Chỉ là cửu vĩ hồ thường xuyên ở chung với thạch điêu tinh, giấu đầu lòi đuôi căn bản không bắt được.
Hầu yêu nói hết tất cả những gì nó biết, Sở Thời Từ cũng giao ra món trang sức cuối cùng.
Cậu sờ sờ cái ví xẹp lép, hỏi hầu yêu vấn đề cuối cùng, "Nhập tranh có nghĩa là gì?"
Hầu yêu cắn chiếc nhẫn vàng, "Tức là cô ta biến thành bức thạch điêu cẩm thạch trắng, tôi chạm vào tấm đá, sẽ bị cô ta hút vào, trở thành bích hoạ tên bức thạch điêu. Bản thể của thạch điêu tinh không phải hỏng rồi sao, cô ta nói như vậy đặc biệt ảnh hưởng đến tu luyện của cô ta. Mỗi tuần tôi phải vào trong thân thể cô ta hai ngày, để cô ta tập trung tu luyện."
"Sau khi nhập vào tranh, anh có ý thức hay không?"
"Không, trước mắt đen như mực, không biết gì khác nữa. Khi cho cô ta mượn thân thể cũng vậy, cảm giác như là lập tức rơi vào giấc ngủ."
Sở Thời Từ sửng sốt, "Vậy mà anh cũng dám cho mượn, anh không sợ cô ta thực sự cắn nuốt anh sao?"
Hầu yêu nhếch miệng cười rộ lên, "Sao lại không sợ, nhưng người chết vì tiền. Có tiền mới có địa vị, mới có thể được tôn trọng, không có tiền sống cũng chỉ bị khinh thường. Cô ta đưa tiền tôi đưa mạng, tiền kiếm được có thể cho đám hầu tử hầu tôn sống tốt, cuộc mua bán này không lỗ."
Bởi vì hầu yêu rất hợp tác, xà yêu đi một đường đánh một đường cả ngày nay, cũng không xốc ổ của nó lên.
Sở Thời Từ hỏi nó phải đi đâu để tìm thạch điêu tinh, hầu yêu nói cô ta chia mình ra mười tám miếng đá nhỏ, giấu vào trong tượng vàng.
Bản thể trốn đi chưa từng xuất hiện, bình thường qua lại giữa các phân thân. Để tiện liên lạc, cô ta cũng để lại cho nó một pho tượng vàng.
Có thể là ngại nó vì tiền cái gì cũng đều bán, tối qua chạy tới lấy tượng đi rồi.
Hầu yêu nói xong vươn tay, "Nhưng tôi biết còn nơi nào có."
Sở Thời Từ lục tung các túi trên người, tiếc nuối lắc đầu.
Hầu yêu cũng không giận, trực tiếp nhảy qua chủ đề này, bắt đầu giả ngu giả ngơ.
Trong sào huyệt xà yêu có rất nhiều vàng bạc châu báu, hiện tại chạy từ hang thỏ trở về lấy vẫn kịp.
Sở Thời Từ ngẩng đầu muốn bàn bạc với Triết ca, vừa nhấc đầu lên đã thấy sắc mặt âm trầm của Tuân Triết.
Trong khoảnh khắc hao hết kiên nhẫn, Tuân Triết đột nhiên vươn người ra, một tay bóp chặt cổ hầu yêu, khiến nó kêu la thảm thiết.
Đến khi bị thả xuống, hầu yêu ngoan ngoãn nói manh mối cho bọn họ.
Tuân Triết không có ý định ở lại đây lâu, Sở Thời Từ vốn muốn đi cùng hắn, nhưng trước khi đi, cậu nhìn bàn thức ăn đầy ắp, trong lúc nhất thời có chút không thể dời bước.
Tuân Triết bò đến cửa sơn động, cảm giác đỉnh đầu đầu nhẹ bẫng, thiếu cái gì đó.
Hắn xoay người nhìn lại, thấy hòa thượng Phổ Tâm với nụ cười bất đắc dĩ, ôm bào ngư tôm hùm cua hoàng đế bay ra ngoài.
Một tượng gỗ nhỏ bằng bàn tay cố sức kéo một chai rượu vang đỏ, hai chân dùng sức bước đi.
Tuân Triết cúi người cầm lấy chai rượu vang, túm tượng gỗ nhỏ đang treo lủng lẳng trên đó xuống, "Lấy những thứ này làm gì?"
Tượng gỗ nhỏ giãy giụa, chỉ vào tôm hùm trong tay hòa thượng Phổ Tâm, "Mấy thứ này bán rất đắt, hơn nữa thời đại này cũng không dễ mua. Triết ca, anh còn chưa từng ăn qua, gói mang về nếm thử."
Tuân Triết nhìn tôm hùm và cua hoàng đế vài lần, trong giọng nói lộ ra một chút ghét bỏ, "Thật xấu, ta không ăn đồ xấu."
Sở Thời Từ: "..."
Ngày tháng vừa mới tốt một chút, cái đuôi đã vểnh lên rồi, còn đâu thời gian ở trong sơn động gặm trái cây thối như báu vật nữa.
...............
Dựa theo manh mối hầu yêu cung cấp, có một pho tượng đặt tại Đại Thái Dương thần giáo.
Tín đồ của tà giáo kia phần lớn là người nghèo khổ, cho rằng sau khi tự sát sẽ có cuộc sống tốt đẹp ở âm tào địa phủ.
Đại Dương Thiên không chỉ dụ dỗ tín đồ tự sát, còn muốn bọn họ kéo thêm người khác cùng chết. Nói rằng người chết càng nhiều, sau khi chết sẽ càng được hưởng phúc.
Chờ những người đó bị cô ta lừa chết, cô ta lại thông qua phân thân trong pho tượng vàng, ăn linh hồn bọn họ.
Đây là một loại phương thức yêu quái tu luyện tà đạo, giống như hút tinh khí.
Từ Đông Bắc đến trụ sở thần giáo rất xa, giữa đường còn có một con sông.
Sau khi thỏ tinh đưa bọn họ đến hang thỏ gần sông, nói với Tuân Triết rằng đi thuyền hay đi xe đều được.
Hiện tại đã là hoàng hôn, ánh nắng chiếu xuống mặt sông, phong cảnh nhìn qua rất đẹp.
Tiền của Tuân Triết đều bị hầu yêu lấy đi, hắn dùng một phép ẩn thân, mang theo tượng gỗ nhỏ lẻn vào du thuyền, tìm một góc không có người ngồi xuống.
Du thuyền chậm rãi khởi động, trôi nổi trên mặt sông.
Tuân Triết chống cằm, rũ mắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió mang theo ẩm ướt thổi qua, nhẹ v**t v* mái tóc bạc của hắn. Ánh nắng rực rỡ như ngọn lửa đỏ vào trên người hắn, làm lông mi dài cũng được phủ một lớp sáng tươi.
Hắn có thể cảm nhận được cách đó không xa có mấy hành khách đang nhìn trộm hắn, nam nữ đều có, tầm mắt nóng bỏng luôn dừng lên mặt hắn.
Tuân Triết hơi hơi nhíu mày, quay đầu lạnh lùng nhìn lại.
Đa số hành khách đều quay đầu đi, chỉ có vài người đàn ông vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Trong mắt bọn họ không thèm che giấu d*c v*ng, làm hắn rất bực bội.
Hai bên đối diện một lúc lâu, một người đàn ông tây trang giày da đi tới, "Một mình? Tôi có thể ngồi đối diện cậu không?"
Lời nói là câu hỏi, nhưng không đợi Tuân Triết trả lời, hắn ta đã trực tiếp ngồi xuống.
Sở Thời Từ đang nằm trên đùi Triết ca ngủ bù, bị hệ thống đá một cước tỉnh dậy.
【 A Từ, đừng ngủ nữa, có người đang tán tỉnh ông xã của cậu kìa! 】
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Sở Thời Từ đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu túm lấy áo của Triết ca bò lên trên, vừa mới leo lên trên một chút, còn chưa kịp nhìn xem đối diện là ai, đã bị một ngón tay của Tuân Triết ấn xuống.
Sở Thời Từ ngã lại trên đùi Tuân Triết, hòa thượng Phổ Tâm vẫn luôn yên lặng bay đến, giơ tay ý bảo cậu tạm thời đừng nóng nảy.
"Chỉ là đang thảo luận nghệ thuật, Sở thí chủ không cần lo lắng. Hiện tại có quá nhiều người, thí chủ không tiện xuất đầu lộ diện."
Sở Thời Từ không kiên trì nữa, cùng hệ thống dựng lỗ tai nghe lén.
Tên đàn ông tán tỉnh chồng cậu kia, nghe giọng nói có vẻ hơn hai mươi tuổi. Hắn ta tự xưng là người tìm kiếm ngôi sao, nói rằng Tuân Triết có tiềm năng phát triển, hỏi hắn có hứng thú làm ngôi sao hay không.
Tuân Triết trầm mặc không nói, mặt không biểu tình nhìn lên trời.
Ngôi sao?
Người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp, "Nếu có hứng thú có thể liên hệ với tôi, ngoại hình của cậu rất tốt, ông trời ban cho con đường ăn cơm này."
Tuân Triết mím mím môi, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về đầu của tượng gỗ nhỏ.
500 năm qua đi, thế giới đã thay đổi quá lớn, chữ viết bây giờ hắn không nhận ra hết.
Người đàn ông vẫn còn đang lải nhải, Tuân Triết không hiểu một lời nào. Hắn dần dần mất đi hứng thú, nghiêng đầu ra hiệu người đàn ông cút đi.
Người đàn ông không chỉ không đi, còn gọi thêm hai người bạn đến, trực tiếp bao vây Tuân Triết.
Thấy trên bàn có một chai rượu vang chưa khui, người đàn ông gọi vài phần bò bít tết, "Cậu có rượu vang, tôi có bò bít tết, không bằng chúng ta cùng nhau ăn tối."
Sở Thời Từ đang nghĩ bọn họ muốn làm gì, kiên nhẫn của Tuân Triết đã hoàn toàn cạn kiệt, đứng dậy cầm rượu vang nện lên bàn.
Hắn vẩy vẩy những giọt rượu bắn lên tay, không nhìn người đàn ông một cái, đẩy hai người ra muốn rời đi, sau eo đột nhiên bị thứ gì chọc một cái.
Một dòng điện mạnh len lỏi trong cơ thể, Tuân Triết mím môi, bước chân dừng một chút.
Hắn nghi ngờ sờ sờ sau eo, hơi nghiêng đầu nhìn lại.
Trong tay người đàn ông cầm một đồ vật kỳ quái, trên đó còn có dòng điện nhấp nháy.
Sở Thời Từ cũng nhìn thấy, đó là thiết bị chích điện, bọn họ muốn cưỡng ép mang Tuân Triết đi.
Thật to gan, cậu vội vàng nhìn quanh bốn phía, các hành khách khác không biết rời đi từ lúc nào.
Hòa thượng Phổ Tâm bay đến, "Đến giờ ăn rồi, bọn họ vừa rồi đều lên nhà hàng tầng ba dùng cơm."
Một lần không làm ngã được người, người đàn ông ngẩng đầu nhìn mặt Tuân Triết hai giây, "Tôi khuyên cậu tốt nhất nên biết điều, ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về. Vùng này đều là địa bàn của chúng tôi, dìm cậu xuống sông cũng không ai biết đâu."
Sở Thời Từ trộm ngửa đầu nhìn lại, sắc mặt Triết ca vẫn bình tĩnh như thường. Chỉ khi nhìn đến thiết bị chích điện, trong mắt hắn mới lộ ra một chút tò mò.
Bọn họ hẳn là "địa đầu xà" ở gần đây, coi trọng Tuân Triết muốn mang về chơi.
Cũng may Triết ca không ý thức được bọn họ muốn làm gì, hắn vẫn còn tâm trí nghiên cứu thiết bị chích điện.
Sở Thời Từ nháy mắt ra hiệu cho hòa thượng Phổ Tâm, hòa thượng quỷ Phổ Tâm bay đến, "Sở thí chủ nói hãy nhanh chóng rời đi, cậu ấy có chuyện gấp."
Tuân Triết thu hồi ánh mắt, đang muốn đánh ngất bọn họ, chợt nghe thấy một người đàn ông trong đó cười gằn một tiếng, "Mẹ nó, chưa từng chơi qua đàn ông nào đẹp như vậy, mang về cho các anh em cùng hưởng thụ."
Sở Thời Từ thở dài.
Nội dung trừng phạt tuy muộn nhưng vẫn sẽ đến, hoặc có lẽ không muộn, chỉ là lúc trước cậu không biết.
Lời tên đàn ông kia nói dường như gợi lại hồi ức không tốt của Tuân Triết, ánh mắt hắn trở nên cực kỳ sắc bén.
Tuân Triết không hề lưu tình, một chưởng đánh xuyên qua ngực tên đàn ông cầm đầu, móc trái tim hắn ra ném xuống sông.
Sự tình phát sinh quá nhanh, hình ảnh quá mức đẫm máu, hai tên kia thấy thế xoay người muốn chạy, Tuân Triết bước tới muốn giết bọn họ.
Đúng lúc này cửa lớn vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, mấy người mặc đồ đạo sĩ bước vào.
Bọn họ thấy trên tay Tuân Triết tay dính đầy máu, cùng một thi thể không hoàn chỉnh nằm trên đất, sắc mặt đạo sĩ đứng đầu lạnh xuống, rút kiếm gỗ đào quát lạnh, "Xà yêu từ đâu tới! Dám gây rối ở đây!"
Hai tên đàn ông vừa lăn vừa bò đến phía sau đạo sĩ.
Sở Thời Từ đang muốn giúp Tuân Triết giải thích, lại nghe thấy đạo sĩ nhẹ giọng nói thầm, "Không phải nói các người cẩn thận một chút sau, sao lại bỏ mất một mạng!"
Tên kia thở hổn hển, "Không được, hắn quá lợi hại, bùa chú và thiết bị chích điện đều không có tác dụng."
Bùa chú? Sở Thời Từ nghi ngờ nhìn xung quanh.
Hòa thượng Phổ Tâm bay qua bay lại, cuối cùng ở chỗ ba người đàn ông đứng, thấy ba lá bùa trấn yêu.
Ông vừa lại gần, bùa chú phát ra vầng sáng nhàn nhạt, đánh bay ông ra xa.
Thấy vậy, Sở Thời Từ liền suy nghĩ cẩn thận. Tám phần là từ khi lên thuyền, Triết ca đã bị theo dõi.
Nếu đã bại lộ thân phận yêu quái, Sở Thời Từ cũng không giấu nữa.
Cậu ló đầu ra từ cổ áo Tuân Triết, hét với các đạo sĩ, "Từ khi nào mà đạo sĩ cũng trở thành chó săn của thạch điêu tinh!"
Đạo sĩ đang muốn tiến lên nghe vậy sửng sốt, "Thạch điêu tinh gì?"
"Ngươi không liên quan đến cô ta? Vậy tại sao lại phục kích ở đây?"
Các đạo sĩ nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.
Đạo sĩ cầm đầu múa kiếm, "Hôm nay chẳng qua chỉ muốn qua sông mua chút chu sa, không ngờ còn có thể gặp được hai yêu quái và một con quỷ hòa thượng. Ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy đầu hàng, đừng chống cự vô ích."
Sở Thời Từ còn đang do dự có nên giải thích không, lại nghe thấy thanh âm lãnh đạm của Tuân Triết.
"500 năm trôi qua, ta cho rằng thế giới đã khác, không nghĩ tới nhân loại vẫn còn làm những việc không thể thấy ánh sáng này."
"Sao lại không thể thấy ánh sáng, các ngươi là yêu quái, trách nhiệm của chúng ta là bắt yêu."
Đạo sĩ nói xong, tầm mắt rơi xuống vòng eo của Tuân Triết.
"Các ngươi không phải thích ở trên giường hút tinh khí của đàn ông sao, ta đây có hơn một trăm người, lần lượt để ngươi hút cho đủ."
Sở Thời Từ không ngờ đạo sĩ sẽ nói ra loại lời này, hơn nữa Triết ca của cậu dường như đã sớm biết.
Tuân Triết hoàn toàn bị chọc giận, biến thành thân người đuôi rắn, xông lên đánh đạo sĩ.
Sở Thời Từ bị hắn đặt lên bàn nhỏ bên cạnh, dùng mảnh vỡ chai rượu vang ném vào mặt đạo sĩ.
Thấy Triết ca đè mấy người đó xuống đánh, cậu buông mảnh vỡ xuống, quay đầu nhìn về phía hòa thượng quỷ, "Phổ Tâm đại sư, ông cũng sống hơn 500 năm, ông có biết Triết ca vừa nói nghĩa là gì không?"
Sắc mặt Phổ Tâm vừa xanh vừa trắng, ông chắp tay trước ngực niệm một câu "A Di Đà Phật."
Sở Thời Từ nhận ra ông cũng biết chuyện, chỉ là khó có thể mở miệng.
Dưới sự truy hỏi của Sở Thời Từ, Phổ Tâm lần tràng hạt, lắc đầu thở dài, "Khi ở chùa Đại Dương Thiên Minh, bần tăng từng nghe các sư huynh ra ngoài du lịch nhắc tới một số chuyện. Nói ra cũng là bất đắc dĩ."
"Rất nhiều người tu luyện cả đời, cũng chỉ có thể là người phàm, vẫn chỉ có trăm năm thọ mệnh. Mà đuổi quỷ hàng yêu có thể tích cóp công đức, cho dù không thể thành địa tiên, sau khi chết xuống địa phủ cũng có thể có một chức quan nhỏ, hoặc đầu thai vào chỗ tốt."
"Nhưng yêu ma quỷ quái gây họa nhân gian cũng chỉ có từng đó, không dễ dàng gặp được. Con người cũng sẽ già đi, tám chín mươi tuổi làm sao đánh thắng được yêu ma, cho nên thời gian để bọn họ tích góp công đức, tính kỹ cũng chỉ bốn mươi mấy năm."
Sở Thời Từ gật gật đầu, ý bảo ông tiếp tục.
Phổ Tâm hòa thượng thở dài một tiếng thật dài, "Có vài người để nhanh chóng tích lũy công đức, nghĩ ra một số chiêu số thâm độc. k*ch th*ch cô hồn dã quỷ, biến bọn họ thành ác quỷ, rồi g**t ch*t bọn họ. Chọc giận yêu quái buộc chúng phải đả thương người, lại thuận thế hàng yêu. Như vậy là có thể trong thời gian ngắn, nhanh chóng tích góp ra đại lượng công đức."
Ông chỉ chỉ đám đạo sĩ bị đánh đến nửa chết nửa sống cách đó không xa.
"Sư huynh nói loại người này có tổ chức riêng, trong đó có hòa thượng, đạo sĩ, thầy cúng, còn có đại tiên trong miệng dân gian, cái gì cũng có. Chuyên nhắm vào yêu quái đơn độc hoặc mới đến nhân gian, vẫn còn ngây thơ mờ mịt. Có lẽ thấy Tuân Triết thí chủ lẻ loi một mình lại thu liễm yêu khí, bị nhầm là tiểu yêu đơn độc, cho nên bị bọn họ nhắm vào."
Sở Thời Từ sửng sốt hai giây, những manh mối rời rạc trong đầu lập tức kết nối với nhau.
Nghe xong lời của hòa thượng Phổ Tâm, lại liên hệ với các thông tin đã biết, cậu rốt cuộc biết bên dưới bề mặt bình yên của thế giới trừng phạt này, ẩn giấu bóng tối khủng khiếp cỡ nào.
...
500 năm trước thạch điêu tinh sở dĩ có thể gài bẫy xà yêu, một là hắn ở sâu trong núi đã lâu, kinh nghiệm không đủ. Hai là hắn muốn hóa rồng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu.
Hắn cho rằng đó là làm điều tốt, vì để tích cóp công đức, hắn mạo hiểm chui vào, kết quả bị mắc bẫy.
Mà những cao tăng bị thạch điêu tinh lừa tới vây công hắn, không nhất định là thật sự không nghe hắn giải thích.
Cho dù nguyên nhân là gì, chuyện xà yêu giết hơn tám trăm thôn dân đã trở thành sự thật. Chỉ cần phong ấn hoặc diệt trừ hắn, chính là công đức lớn.
Cửu vỹ hồ yêu vốn dĩ cần cù thật thà tu luyện, tự xây chùa miếu làm hồ tiên, dựa vào làm việc thiện để kiếm công đức. Nhưng công đức ít ỏi căn bản không đủ chia cho các hồ ly khác, cô ta không tìm cách khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn các đồ đệ từng người già đi rồi chết.
Hầu vương Linh Sơn tu hành hơn một ngàn năm, bởi vì không thấy hy vọng thành tiên, dứt khoát từ bỏ tu luyện, điên cuồng tận hưởng cuộc sống xa hoa.
Nó không có biện pháp làm hầu tử hầu tôn trường sinh bất lão, vậy nên hợp tác với thạch điêu tinh, không từ thủ đoạn mà kiếm tiền, để lũ hầu yêu có cuộc sống xa xỉ an nhàn cả đời.
Bao gồm những đạo sĩ trước mắt, tất cả những người tu luyện trên thế giới này, bất kể là người hay yêu, đều mong muốn thành tiên.
Nhưng theo hiểu biết của Sở Thời Từ, thành Tiên thành Phật đều yêu cầu pháp lực cao thâm, lại yêu cầu công đức viên mãn.
Thọ mệnh của con người hơn trăm năm, hầu yêu hơn hai mươi năm, hồ ly mười mấy năm.
Người tu hành bình thường đều tu luyện từng bước cho đến chết, cũng không thể thành tiên, phần lớn thậm chí không kịp từ động vật biến thành yêu quái.
Nam chính trong nguyên văn có thể trở thành thần long, ưu thế bẩm sinh là nguyên nhân rất lớn.
Cổ vật thành tinh không có khái niệm thọ mệnh, Tuân Triết lại có thiên phú dị bẩm.
Nhưng dù vậy, hắn ước chừng phải tu luyện hơn một ngàn năm, cuối cùng cũng chỉ trở thành địa tiên.
Ngưỡng cửa đặt ra quá cao, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng.
Người có tâm tính tốt không có vướng bận, có thể buông bỏ chấp niệm làm một đại sư bình thường, tiểu yêu bình thường.
Phải nuôi gia đình giống như cửu vỹ hồ và hầu vương, chỉ có thể tìm con đường khác.
Một bộ phận còn lại vì lợi ích của mình, đi vào con đường tà đạo.
Thành tiên, đầu thai tốt, hoặc xuống địa phủ làm quỷ sai trường sinh bất lão.
Những thứ này đều là cái bánh ngọt mà ai cũng thèm, là miếng thịt treo trước mắt bọn họ.
Nhưng phần lớn người đi con đường chính quy, rất khó ăn được miếng thịt này.
Hệ thống công đức này đang k*ch th*ch nhân loại giết yêu quái, lại muốn yêu quái làm việc thiện, là đang đẩy yêu tộc vào con đường chết.
Ngày nào đó bị bức đến tạo phản, Sở Thời Từ cũng không cảm thấy hiếm lạ.
Đồng thời cũng làm nhân loại cho rằng giết yêu là lẽ đương nhiên, bọn họ không coi yêu quái là sinh vật bình đẳng, sẽ tùy ý lăng nhục, điểm mấu chốt càng ngày càng thấp.
Người nghĩ ra ý tưởng này, không phải cố tình gây sự, thì chính là nghĩ vấn đề này quá đơn giản. Cho rằng điều này có thể bảo vệ nhân loại, lại có thể khiến mọi người cùng làm việc thiện.
Cậu hỏi Phổ Tâm, "Công đức và thành tiên, là ai nói ra đầu tiên?"
Phổ Tâm không trả lời, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía không trung.
Sở Thời Từ đã biết, đó là quy tắc do người trên trời đặt ra.
...
Có du thuyền chạy đến bờ sông, khách lần lượt đi xuống.
Dọc theo đường đi gió êm sóng lặng, chỉ là con sông lại nhiều thêm mấy thi thể.
Tuân Triết lau máu trên tay, đen mặt đi ra.
Xung quanh có quá nhiều người, Sở Thời Từ không tiện nói chuyện, cậu thò đầu nhìn quanh bốn phía.
Mấy chiếc xe van màu đen đậu ở gần đó, bên trong ngồi một đám ông vạm vỡ lực lưỡng. Bọn họ chắc là cùng một đám với mấy người trong sông, nhận được tin tức, đặc biệt đến đây hỗ trợ kéo hàng.
Nhìn thái độ của bọn họ, trước khi giết yêu quái còn muốn chơi vài ngày.
Nếu không phải nắm tay của Triết ca đủ mạnh, hiện tại đã bị kéo vào hầm ngầm nào đó, bị phong ấn yêu lực giam giữ, bị một đám người làm nhục.
Xà yêu làm phép ẩn thân, bọn họ không nhìn thấy hắn, còn đang nhìn chằm chằm vào du khách rời thuyền.
Sở Thời Từ càng nghĩ càng giận, cậu sờ sờ sợi tóc mềm mại của Tuân Triết, "Triết ca, anh có phải còn giận không, bên kia có vài tên cặn bã, giết bọn chúng cho hả giận."
Bước chân Tuân Triết dừng một chút, quay đầu đi về phía xe van màu đen, vặn gãy cổ mấy người.
Sở Thời Từ đang muốn hỏi hắn có thấy vui vẻ hơn chút nào hay không, hệ thống thò ra,【 Ôi trời, khóc rồi! 】
Cậu vội vàng nhảy xuống, được bàn tay tái nhợt của xà yêu đón lấy.
Tuân Triết không nói lời nào, bước nhanh vào một hẻm nhỏ gần đó, trốn vào góc không người.
Sở Thời Từ ngẩng đầu nhìn lại, Triết ca vẫn thiếu thốn biểu tình như cũ, cũng không phát ra bất luận thanh âm gì, chỉ có nước mắt đang rơi từng giọt từng giọt.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Tuân Triết mím chặt môi, quay đầu nhìn thùng rác bên cạnh.
Mắt hắn đỏ lên, đôi mắt vàng kim tràn đầy hơi nước.
Hệ thống "ui cha ui cha" vài tiếng, phát hiện nam chính khóc thật sự rất thương tâm. Lại cảm thấy như vậy quá không phải đạo, yên lặng đặt máy ảnh xuống.
Nước mắt rơi lên đầu Sở Thời Từ, đập cậu tỉnh táo.
Cậu v**t v* ngón tay Tuân Triết, "Triết ca, trước khi bị phong ấn, có phải đã có người bắt nạt anh như vậy hay không?"
Tuân Triết không có phản ứng gì, như là không nghe được cậu nói.
"Rõ ràng đang cố gắng làm chuyện tốt, lại có một đám người đòi đánh đòi giết. Dân chúng sợ anh, đạo sĩ hòa thượng đuổi đánh anh. Có người còn ghê tởm hơn, không chỉ muốn giết anh, còn ép anh giao phối với bọn họ."
Sở Thời Từ vừa dứt lời, hẻm nhỏ không có một bóng người chìm vào yên tĩnh giống như chết.
Qua hồi lâu, Tuân Triết khẽ gật đầu, "Phải, vừa mới hóa hình thường xuyên gặp, cho nên ta về sau rất ít xuống núi, người bên ngoài ghét ta."
"Triết ca, anh có phải cảm thấy rất ủy khuất hay không?"
Tuân Triết trầm mặc một lúc lâu, hít sâu rồi lại quay đầu đi.
Sở Thời Từ nghe thấy hắn khẽ ừ một tiếng.
Trong thanh âm còn mang theo một chút nghẹn ngào không thể nghe thấy.