Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 107

Khi khoảng cách chỉ còn chưa đến một trăm mét, Sở Thời Từ nhìn thấy một hư ảnh mơ hồ đang di chuyển nhanh chóng.

 

Phía trước hư ảnh đó, có một con thỏ trắng như tuyết dẫn đường.

 

Màu lông của nó giống như đúc màu vảy của Tuân Triết, vừa nhìn đã biết là được điêu khắc ra từ cùng một tảng đá.

 

Hang thỏ thông bốn phương tám hướng, phức tạp như mê cung.

 

Thấy xà yêu đuổi tới, thỏ nhỏ đột nhiên quay đầu lại, kêu lên một tiếng về phía sau.

 

Như là nhận được mệnh lệnh nào đó, lối đi bắt đầu thu hẹp dần. Không ngừng có bùn đất từ phía trên rơi xuống, đập vào thân bạch xà.

 

Sở Thời Từ có chút khẩn trương, "Triết ca, nó đây là muốn chôn sống anh sao?"

 

Trong miệng ngậm tượng gỗ nhỏ, bạch xà không thể nói chuyện. Hắn hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.

 

Giây tiếp theo, thân rắn nhanh chóng kéo dài, gần như trong nháy mắt, đầu rắn sắp đến gần hư ảnh kia.

 

Hắn nhả tượng gỗ nhỏ ra, đột ngột há miệng cắn mạnh vào hư ảnh.

 

Phần dưới của hư ảnh hoàn toàn bị cắn, hư ảnh phát ra một tiếng kêu đau đớn.

 

Thấy thạch điêu tinh bị tấn công, thỏ tinh quay đầu cắn bạch xà.

 

Đột nhiên rơi xuống từ miệng rắn, Sở Thời Từ đã chuẩn bị tinh thần ngã lăn mấy vòng.

 

Nhưng Tuân Triết cẩn thận hơn cậu nghĩ, cậu vừa mới ôm đầu, đã được đuôi rắn vững vàng tiếp được.

 

Sở Thời Từ sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng bắt lấy một mảnh vảy rắn, thuận thế leo lên cưỡi trên thân bạch xà.

 

Tuân Triết đuổi theo hư ảnh, cắn một cái lại một cái, khiến hư ảnh liên tục kêu la.

 

Thỏ tinh bên cạnh điên cuồng quấy nhiễu, muốn cứu hư ảnh. Nó không ngừng phát ra tiếng phì phì đe dọa, xà yêu bị làm phiền, hơi nghiêng đầu nhìn về phía nó.

 

Đôi mắt rắn vàng kim lập loè hàn quang, sát ý nồng đậm khiến người ta ngạt thở. Rõ ràng cùng là đại yêu ngàn năm, nhưng ngay khi tầm mắt chạm nhau, thỏ tinh chỉ cảm thấy máu cả người ngừng chảy.

 

Thân mình nó run rẩy kịch liệt vài cái, hai chân cứng đờ, ngã ra đất không động đậy.

 

Sở Thời Từ đang cưỡi trên bạch xà cũng ngốc luôn.

 

Cậu nhìn về phía hòa thượng quỷ Phổ Tâm vừa mới đuổi tới, chỉ chỉ thỏ tinh, "Đại sư, ông xem nó giúp tôi."

 

Hòa thượng Phổ Tâm bay qua, tiểu bạch thỏ tứ chi cứng đờ, cái mũi cũng ngừng cử động. Ông nhìn một hồi, chắp tay trước ngực, "A Di Đà Phật."

 

"Chết rồi?"

 

"Hơi thở và nhịp tim đều đã dừng."

 

"..."

 

Tuy rằng biết thỏ bình thường sẽ bị hù chết, nhưng cậu không ngờ thỏ tinh nghìn năm cũng thế.

 

Sở Thời Từ ngoắc ngoắc tay ý bảo hòa thượng Phổ Tâm chui vào tường, âm thầm theo dõi con thỏ.

 

Không có thỏ tinh dẫn đường, thạch điêu tinh không tìm thấy con đường chạy trốn nhanh chóng.

 

Hư ảnh vốn to bằng một người bị cắn xé chỉ còn một mảnh nhỏ, tốc độ chạy trốn càng ngày càng chậm, cuối cùng giống như thằn lằn đứt đuôi, bỏ lại phần lớn thân thể để cầm chân xà yêu.

 

Chỉ còn lại một mảnh nhỏ bằng bàn tay, chạy như điên ở trong đường hầm.

 

Chờ đến khi Tuân Triết đuổi kịp, chỉ thấy cửa động đen nhánh rậm rạp, không biết thạch điêu tinh chạy theo đường nào.

 

Sở Thời Từ nhảy xuống người bạch xà, chạy đến trước ngã rẽ cảm nhận một lúc, tiếc nuối lắc đầu, "Đã chạy ra khỏi phạm vi cảm giác."

 

Thông đạo quá nhỏ hẹp, Tuân Triết chỉ có thể giữ hình dạng rắn.

 

Bạch xà bò đến bên người tượng gỗ nhỏ, đầu rắn nhẹ nhàng đẩy đẩy cơ thể cậu, còn muốn hôn.

 

Sở Thời Từ ôm lấy bạch xà hôn một cái, "Triết ca, anh còn nhớ đường về không?"

 

Bạch xà mở miệng, phát ra giọng nam trầm lạnh, "Nơi ta đã bò qua sẽ lưu lại dấu vết, theo đó trở về là được."

 

Hắn nói xong, cuốn lấy tượng gỗ nhỏ thân mật cọ tới cọ lui.

 

Sở Thời Từ phát hiện, ỷ vào mặt rắn ít biểu tình, sau khi biến thành rắn, da mặt Triết ca dày hơn rất nhiều.

 

Cậu đang muốn chơi đùa với bạch xà, thông đạo phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la của hòa thượng Phổ Tâm, "Thỏ giả chết, nó muốn bỏ chạy!"

 

Tuân Triết phản ứng rất nhanh, ngậm lấy tượng gỗ, lao nhanh như chớp.

 

Khi đến gần, Sở Thời Từ thấy thỏ tinh đang muốn đào đất chạy trốn, lão hòa thượng Phổ Tâm cố hết sức túm cái đuôi nó.

 

Sau khi bạch xà đến gần, thỏ t*nh h**n toàn ngoan ngoãn.

 

Sở Thời Từ bò lên đầu bạch xà ngồi xuống, khoanh tay nhìn nó, "Ngươi cũng là động vật trong bức thạch điêu sao?"

 

Thỏ tinh vừa định trả lời, vừa ngẩng đầu lại đối diện với đôi mắt rắn âm khí dày đặc, Nó sợ tới mức hét lên một tiếng, cả người cứng còng, bang một cái ngã trên mặt đất.

 

Sở Thời Từ: "..."

 

Cậu nhảy lên tòa sen nhỏ, cẩn thận nhìn đôi kỹ mắt Tuân Triết.

 

Đôi mắt vàng kim mang theo ánh sáng ấm áp, giống như ánh nắng buổi trưa, khiến người ta không tự giác muốn thân cận.

 

Sở Thời Từ nhìn vài giây, chỉ cảm thấy nhịp tim trở nên kịch liệt.

 

Đây là một con rắn rất mê người, Triết ca đẹp như vật, thỏ tinh này nhất định là giả chết.

 

Thỏ tinh tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt lại thấy rắn vẫn đang nhìn chằm chằm nó, hai chân vừa giẫm lại muốn té xỉu.

 

Sở Thời Từ vội vàng nhảy xuống đè lại cái mũi của nó, "Kiên nhẫn nào thỏ con, ngươi ngất nữa, đại ca ta sẽ ăn ngươi."

 

Bạch xà rất phối hợp, mở cái miệng như bồn máu to.

 

Thấy thỏ tinh đã thành thật, Sở Thời Từ nheo mắt lại, "Từ giờ trở đi, ta hỏi gì ngươi đáp đó. Nếu câu trả lời làm ta không hài lòng, ra ngoài ta sẽ đem ngươi làm thành thỏ xào cay."

 

Tiểu bạch thỏ run ra tàn ảnh, nó há mồm phát ra một giọng nữ run rẩy, "Ngài hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết, không biết tôi sẽ nỗ lực bịa, nhất định làm ngài vừa lòng!"

 

Nghe được nó nói, Sở Thời Từ thở dài một hơi.

 

Xong rồi, lại một kẻ không chịu nổi nghiêm hình tra tấn.

 

Chắc chắn không giống tên hầu vương kia, không cung cấp được thông tin gì nhiều.

 

...

 

Thỏ tinh rất cố gắng, cách nó trả lời vấn đề làm Sở Thời Từ nhớ đến thời học sinh của mình.

 

Trên sách toán học chỉ biết làm vài bài như vậy, vì để giáo viên nhìn thấy nỗ lực của mình, lại viết "bài giải" ở trước mỗi bài.

 

Thỏ con thật sự là một hỏi ba không biết.

 

Nó không biết thạch điêu tinh rốt cuộc có kế hoạch gì, cũng không biết cô ta đang lén làm chuyện gì, cho tới bây giờ nó còn tưởng rằng thạch điêu tinh là Đại Dương Thiên nương nương.

 

Thạch điêu tinh sở dĩ coi trọng nó, là vì nó là thỏ tinh giỏi đào hang nhất.

 

Nó tu luyện ngàn năm, tất cả kỹ năng đều dồn vào đào hang.

 

Từ trong miệng nó, Sở Thời Từ biết được đại bản doanh và các căn cứ của thạch điêu tinh.

 

Thạch điêu tinh trở về chắc chắn sẽ di chuyển căn cứ, nhưng thỏ tinh dưới sự uy h**p của xà yêu, vỗ ngực bảo đảm không ai giỏi tìm người hơn nó.

 

Nó là con thỏ, không phải con ngu. Biết thạch điêu tinh có chuyện gạt nó, nói không chừng sau khi lợi dụng nó xong sẽ giết.

 

Cho nên thỏ tinh lén thăm dò quỹ đạo hành động của thạch điêu tinh và tất cả nơi cô ta có thể đến. Nếu thạch điêu tinh có ý định giết nó, nó sẽ dùng cái này để đe dọa.

 

Sở Thời Từ nghe xong, không nhịn được hỏi, "Vậy tại sao ngươi phải làm việc cho thạch điêu tinh?"

 

Con thỏ dậm chân một cái, trong thanh âm tràn ngập oán niệm, "Thủ hạ của cô ta rất nhiều, uy h**p tôi, không làm thì cô ta giết tôi làm thỏ nướng."

 

"Ngươi biết bản thể của cô ta là gì không?"

 

"Biết, là bức thạch điêu cẩm thạch trắng trước đây tôi từng ở. Cô ta nói sẽ không ăn tôi, nhưng tôi không tin."

 

"Ngươi biết bao nhiêu về kế hoạch của cô ta?"

 

"Tôi chỉ phụ trách đào hang, cô ta không cho tôi nghe lén. Tôi không biết nhiều lắm, dù sao tôi cũng chỉ là tiểu bạch thỏ."

 

Dưới chỉ đạo của Sở Thời Từ, thỏ tinh chọn một cửa động gần nhất, dẫn bọn họ ra khỏi mê cung thỏ rắc rối phức tạp.

 

Trên bãi cỏ xanh của tiểu khu, đột nhiên xuất hiện một cửa động nhỏ hẹp.

 

Trên đầu bạch xà là tiểu hòa thượng, trong miệng ngậm tiểu bạch thỏ, từ bên trong chui ra ngoài.

 

Giây tiếp theo, cửa động lại tự động khép lại, hết thảy khôi phục bình thường.

 

Tuân Triết biến lại thành người, ôm thỏ đi ra khỏi tiểu khu.

 

Hắn vốn muốn trực tiếp đến căn cứ gần nhất, tìm thạch điêu tinh tính sổ.

 

Khi đi ngang qua một bốt điện thoại, Sở Thời Từ nằm trên vai hắn bỗng nhiên ý bảo hắn dừng lại.

 

Cậu móc ra một đồng xu, có chút hưng phấn nói, "Triết ca, lát nữa anh dùng thuật ẩn thân, đi vào gọi điện thoại cho cảnh sát."

 

Tuân Triết ừ một tiếng, mang theo một chút nghi hoặc.

 

"Trước đây ở chùa Đại Dương Thiên Minh không phải đã phát hiện rất nhiều tài liệu sao? Bên trong có mấy cô gái bị thạch điêu tinh khống chế, sau khi trở về sẽ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, sau đó không ngừng sinh con cho cô ta."

 

Sở Thời Từ lấy ra mảnh giấy nhỏ từ trong túi áo, "Em đã ghi lại tên và địa chỉ của bọn họ, anh gọi điện thoại nói cho cảnh sát chuyện này, bảo bọn họ nhanh chóng nghĩ cách cứu người."

 

Trong thế giới tiểu thuyết này, yêu ma quỷ quái không phải truyền thuyết xa vời. Nếu các tôn giáo hợp pháp có thể mọc lên như nấm, cho thấy chính phủ biết sinh vật phi nhân loại xác thật tồn tại.

 

Chờ hòa thượng Phổ Tâm dạy Tuân Triết cách bỏ xu và quay số điện thoại xong, mọi chuyện sau đó tiến hành cực kỳ thuận lợi.

 

Giống như Sở Thời Từ dự đoán, cảnh sát có người chuyên xử lý những loại chuyện này.

 

Sau khi báo cả chuyện Đại Thái Dương thần giáo là tà giáo, vì phòng ngừa tin tức truyền lại có thể bại lộ, bị lỡ mất nạn nhân nào, cậu bảo Tuân Triết giấu mảnh giấy nhỏ trong một góc của bốt điện thoại, đợi cảnh sát đến lấy.

 

Trên đường tới đây Tuân Triết đều dùng hang thỏ, khi trên mặt đất cũng không nhìn thấy nơi nào có thể gọi điện thoại. Chuyện này Sở Thời Từ vẫn luôn để trong lòng, hiện tại rốt cuộc xử lý xong, cả người cậu đều thả lỏng lại.

 

Nhìn tượng gỗ nhỏ nằm xoài trong lòng bàn tay, ánh mắt Tuân Triết lóe lên, hắn mím mím môi, "Em cũng muốn kiếm công đức?"

 

Sở Thời Từ khó hiểu chớp chớp mắt, "Em cũng không thể tu luyện, công đức cho em, em cũng không dùng được."

 

"Vì sao để ý đến những người đó như vậy?"

 

"Nếu em đã biết nội tình, cũng có năng lực cứu bọn họ, vậy thì không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị thạch điêu tinh hành hạ đến chết."

 

Sở Thời Từ nói xong, mơ hồ nhận thấy cảm xúc Triết ca không đúng.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn lại, người đàn ông tóc bạc hơi hơi cúi đầu, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn không biểu tình gì như cũ, nhưng trong mắt lại có gợn sóng nhỏ đến không thể phát hiện.

 

Hệ thống đang thăm dò xem náo nhiệt đột nhiên "A" một tiếng,【 Giá trị sức sống hình như sắp giảm rồi. 】

 

Sở Thời Từ biết nguyên do trong đó, cậu gợi khóe miệng lộ ra nụ cười trấn an.

 

"Triết ca, anh đừng suy nghĩ lung tung. Em thật sự không muốn thành tiên một chút nào, sẽ không trộm kiếm công đức sau lưng anh. Anh yên tâm, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

 

Cậu còn chưa dứt lời, hậu trường đã xuất hiện âm thanh thông báo của hệ thống.

 

【 Giá trị sức sống + 2 điểm, giá trị sức sống hiện tại: 62. 】

 

Cặp mắt kim sắc của xà yêu lại lần nữa bịt kín hơi nước.

 

Cho dù ở trong mơ, cũng chưa từng có ai nói với Tuân Triết những lời này.

 

Không có ai sẽ nói chuyện bình thường với hắn, hắn không giỏi ăn nói, không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào.

 

Hắn muốn đáp lại tượng gỗ nhỏ, nhưng một câu "ta thích em" ngắn ngủi, hắn lại không thể nói ra thành lời.

 

Hiện tại Tuân Triết đang là hình người, không có đuôi rắn để lộ ra cảm xúc thành thật, nhưng Sở Thời Từ vẫn nhìn ra hắn đang bất an.

 

Cậu nhảy lên tòa sen nhỏ, bay đến cọ cọ chóp mũi Tuân Triết, "Không sao đâu Triết ca, không nói được cũng không sao, em biết anh đã yêu em rồi."

 

Ánh mắt Tuân Triết khẽ nhúc nhích, vừa muốn nói gì. Sở Thời Từ khoanh tay, tầm mắt bắt đầu dời xuống.

 

Cậu nhướng mày, "Không giỏi ăn nói cũng không sao, anh có thể dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt tình yêu nồng nhiệt. Chờ sau này em hóa thành hình người, sẽ dạy anh cách nên dùng các tư thế khác nhau như thế nào để thổ lộ."

 

Nghe hiểu ý tứ trong lời của cậu, gương mặt Tuân Triết nháy mắt trở nên đỏ bừng.

 

Hắn mặt không biểu tình nhìn về phía đất trống ở một bên, đôi chân dài không hề báo trước biến thành đuôi rắn.

 

Hệ thống "ủa" một tiếng,【 Hắn đỏ mặt không phải là nên che mặt sao, sao chỉ biến đổi cái đuôi? 】

 

"Người anh ấy thích nói với anh ấy lời như vậy... Ài, cho dù nhìn đơn thuần, anh ấy cũng là rắn trưởng thành."

 

【 Đù. 】

 

...

 

Khi vừa mới đoán được kế hoạch của thạch điêu tinh, Sở Thời Từ vốn muốn Tuân Triết tương kế tựu kế. Làm bộ rơi vào tà đạo, nhân cơ hội gia nhập phe cô ta.

 

Rồi sau đó lại một lưới bắt hết.

 

Sau khi có thỏ tinh, Sở Thời Từ thay đổi kế hoạch.

 

Tuân Triết là một con rắn rất cao ngạo, tuy rằng hắn có thể hoàn thành kế hoạch một cách hoàn mỹ, nhưng Sở Thời Từ không muốn Triết ca phải chịu loại ủy khuất này.

 

Sinh vật trên thế giới đều có bản năng sùng bái cường giả, nhân loại như thế, yêu quái càng thế.

 

Thạch điêu tinh dẫn đầu tạo phản, các đại yêu ngàn năm vì muốn thoát khỏi cảnh ăn bữa nay lo bữa mai mới đi theo cô ta.

 

Bọn họ vì lợi ích mà ràng buộc với nhau, không hề tồn tại cái gọi là trung thành.

 

Xà yêu thực lực mạnh mẽ, rõ ràng thích hợp làm người dẫn đầu hơn thạch điêu tinh.

 

Sở Thời Từ nghĩ, nếu bọn họ có thể cướp thế lực của thạch điêu tinh, biến nó thành của mình...

 

Phá đổ công sức thạch điêu tinh xây dựng mấy trăm năm. Cô ta tính toán hết tất thảy, cuối cùng chỉ nhận được tội nghiệt đầy mình. Đã không thể phi thăng, cũng không thể xưng vương ở nhân gian.

 

Chuyện này đối với cô ta, có lẽ còn khó chấp nhận hơn cả cái chết. Giết người diệt tâm, cũng là một cách trả thù.

 

Sở Thời Từ nói ra ý nghĩ của mình.

 

Thỏ tinh bị xà yêu xách tai, nghe được có cơ hội đổi phe, lập tức run run rẩy rẩy mở miệng, "Tôi... tôi quy thuận. Tôi đầu hàng, các người đừng đánh tôi!"

 

Sở Thời Từ sờ sờ lông tơ mềm mại của nó.

 

Rất tốt, trong đội ngũ bọn họ đã có một trinh sát viên. Bước đầu tiên thành công trên con đường cướp tài sản của thạch điêu tinh.

 

Tuân Triết vừa nhanh chóng bò sát, vừa nhíu mày suy nghĩ, "Ta không muốn tạo phản."

 

Sở Thời Từ có chút kinh ngạc, "Anh không phải cũng rất bất mãn với thiên đình sao?"

 

Tuân Triết ừ một tiếng, "Nhưng ta không định tạo phản."

 

"Ta không biết nhiều lắm, nhưng cũng nghe danh Tam Thái Tử Na Tra và Nhị Lang Chân Quân. Ta chưa từng gặp bọn họ, không biết có phải đối thủ của bọn họ hay không. Nhưng dù vậy, thiên đình cũng có trăm vạn thiên binh, tứ hải Long Vương thường trú nhân gian."

 

Tuân Triết ngửa đầu nhìn về phía không trung, "Thiên đình thành lập không biết đã bao lâu, tiềm lực mạnh mẽ, không phải chỉ mấy yêu quái là có thể lay động. Cho dù thành công đại náo thiên cung, Phật Tổ Như Lai cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ."

 

Biểu tình của hắn có chút mất khống chế, vẻ mặt phức tạp, "Thiên đình lại không phải vương triều suy yếu, nó thật sự rất hưng thịnh. Thực lực chênh lệch quá lớn như thế, đây không phải tạo phản, đây là chịu chết."

 

Sở Thời Từ sửng sốt, "Na Tra cùng Nhị Lang Thần thật sự tồn tại?"

 

Tuân Triết gật đầu, "Đương nhiên."

 

"Vậy Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không cũng sống sao?"

 

"Ừ, sao lại hỏi như vậy? Trước đây hầu vương Linh Sơn đã nói qua rất sùng bái hắn."

 

Tuân Triết chỉ là cuồng, không phải ngốc, đầu óc hắn đặc biệt tỉnh táo.

 

Sở Thời Từ thử hỏi, "Có lẽ có khả năng thiên đình có vấn đề, thực lực không được như xưa?"

 

Tuân Triết cười nhạo một tiếng, như là nghe được chuyện cười, "Diêm Vương bất mãn với thiên đình đã lâu, nếu thiên đình có vấn đề, địa phủ sao có thể chỉ lén làm việc sau lưng."

 

Sở Thời Từ nháy mắt ngộ ra.

 

Nếu thiên đình thực sự suy yếu như thế, Diêm Vương đã sớm mang theo âm binh đánh lên rồi, đâu cần thận trọng đến vậy.

 

Tạo phản là giả, chắc chắn là như vậy.

 

Thạch điêu tinh cùng thần tiên phía sau liên hợp thao túng, khiến yêu quái hiểu lầm tạo phản sẽ thành công.

 

Đến lúc đó trấn áp yêu tộc tạo phản, thạch điêu tinh, thần tiên phía sau kia, Diêm Vương, ba bên chia công đức trên thi thể yêu tộc.

 

Sở Thời Từ đột nhiên cảm thấy các yêu quái cũng rất đáng thương.

 

Bọn họ sao lại không biết tạo phản hơn phân nửa sẽ bỏ mạng, nhưng bọn họ thật sự sống không nổi nữa.

 

So với rơi vào trong tay hội bắt yêu, bị thay phiên làm nhục đến chết. Còn không bằng đánh cược tính mạng một phen, ngã xuống trên chiến trường đối kháng chính sách tàn bạo.

 

Yêu quái cũng có tôn nghiêm của mình, cũng giống như con người, tình nguyện đứng chết, không muốn sống quỳ.

 

Nơi xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, đánh vỡ suy nghĩ của Sở Thời Từ.

 

Cảnh sát và mấy chuyên viên đi vào bốt điện thoại, lấy mảnh giấy và kiểm tra dấu vết lưu lại.

 

Một người trong đó thấy giọng nói, "Là yêu quái báo cảnh sát, tôi ngửi được yêu khí. Hắn rất mạnh, ít nhất có ngàn năm tu vi."

 

Sở Thời Từ thăm dò nhìn về phía mấy người, trong đầu lóe lên ý nghĩ.

 

Cậu vẫy tay, "Triết ca, anh thấy những yêu quái tạo phản đó thế nào?"

 

Tuân Triết bò chậm lại một chút, lại khôi phục bình thường.

 

"Rất đáng thương."

 

Xác định xà yêu không có địch ý với yêu quái khác, đôi mắt Sở Thời Từ sáng lên.

 

"Triết ca, kỳ thật ngoại trừ tạo phản, chúng ta còn có con đường thứ hai. Em không biết xác suất thành công là bao nhiêu, nhưng chắc chắn hơn tạo phản mà không thấy hy vọng rất nhiều."

 

"Có lẽ chúng ta có thể cứu bọn họ ra khỏi âm mưu của thạch điêu tinh, để bọn họ không cần liều mạng, cũng có thể đứng vững mà sống."

Bình Luận (0)
Comment