Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 121

Sở Thời Từ vẫn chưa hiểu rõ bốn con vật đó rốt cuộc đại biểu cho điều gì.

 

Nhưng dấu hiệu trên cửa là nhãn dán, không phải được khắc hoặc vẽ trực tiếp lên. Điều này cho thấy người bị giam giữ bên trong phòng không nhất định phải là một kiểu người cố định.

 

Nhãn dán hình con chó có thể đã được dán sau này, hàng xóm đối diện bị đưa đi trước đó có khả năng được đại biểu bằng một con vật khác.

 

Hiện tại có quá ít manh mối, Sở Thời Từ không xác định được mối liên hệ giữa "chó" và cảnh sát.

 

Người bình thường mất tích còn có khả năng bị bởi người nhà che giấu hoặc không có ai báo án. Một cảnh sát tại chức mất tích, cục cảnh sát sẽ biết tin tức ngay lập tức.

 

Dựa theo tin tức cậu nghe lén trong điện thoại trước đây, nhóm người này đã bắt giữ vài người thích hợp để làm "chó".

 

Nhưng Sở Thời Từ không thấy bất kỳ tin tức nào về việc cảnh sát mất tích hàng loạt trên các bản tin buổi sáng mỗi ngày.

 

Từ phản ứng của cảnh sát Lý ở đối diện, cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

 

Khi vừa mới bị nhốt anh ta rất kích động, vẫn luôn gào thét giận dữ với những tên đó, trong lời nói của anh ta chỉ có phẫn nộ.

 

Sau bị nhốt, anh ta cố gắng thử giao tiếp với những người bị giam giữ gần đó. Lời trong lời ngoài đều lộ ra nghi hoặc khó hiểu.

 

Cho dù cục cảnh sát cố ý áp chế tin tức, không thông báo chuyện có nhiều cảnh sát mất tích ra bên ngoài, nhưng để phòng ngừa những người khác trong cục gặp nguy hiểm, cũng sẽ lén lộ ra chút tin tức.

 

Chẳng hạn như "gần đây có vài chuyện xảy ra, có người nhằm vào cảnh sát, mọi người cẩn thận một chút" hoặc "cố gắng về nhà cùng đồng nghiệp, đừng đi một mình vào ban đêm, chú ý khóa kỹ cửa sổ."

 

Ít nhất cũng phải có chút nhắc nhở để bọn họ đề phòng.

 

Nhưng cảnh sát Lý ở đối diện rõ ràng là không biết gì cả.

 

Thật giống như trước đó anh ta căn bản không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này. Anh ta hoàn toàn không biết gì, không có một chút tâm lý chuẩn bị nào.

 

Điều này chỉ có ba cách giải thích.

 

Một, những người này bị bắt đều là cảnh sát về hưu nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn không ai phát hiện bọn họ mất tích.

 

Nếu thực sự có thể lấy được nhiều tư liệu về các cảnh sát về hưu như vậy, vậy tổ chức này có lẽ đã có phản đồ từ bên trong cục cảnh sát.

 

Hai, người trong phòng đối diện là cảnh sát giả, anh ta giả mạo cảnh sát có mục đích khác.

 

Rốt cuộc anh ta chỉ nói miệng "Tôi là cảnh sát", cách cánh cửa sắt không thể nhìn thấy anh ta rốt cuộc có mặc đồng phục cảnh sát, hay là có giấy chứng nhận hay không.

 

Ba, có khả năng có cảnh sát mất tích, nhưng không nhiều, có lẽ chỉ một hai người.

 

Tình hình không tính là nghiêm trọng, sẽ không tạo thành uy h**p đối với tính mạng của các cảnh sát khác. Để tránh gây hoảng loạn, tạm thời không cho các cảnh sát bình thường biết.

 

Sở Thời Từ mở ghi chú ra xem lại.

 

Lúc trước quản lý Lưu béo gọi điện thoại, cậu nhớ rõ người trong điện thoại đã nói như vậy.

 

"Khoảng thời gian trước đã chết rất nhiều chó, mang mấy con chó cường tráng chút qua đây."

 

Ngón tay thon dài trắng nõn của Sở Thời Từ gõ vài cái ở chữ "nhiều" và "vài".

 

Tuy rằng manh mối không đủ, không có biện pháp loại trừ hai khả năng trước.

 

Nhưng số lượng lớn như vậy, "chó" hẳn là chỉ những người có đặc điểm nào đó, chứ không phải đặc biệt chỉ nghề cảnh sát.

 

Sở Thời Từ đang bận ghi chú, đột nhiên bị đạp một cái.

 

Hệ thống điên cuồng lay vai cậu,【 Đừng nghĩ nữa! Có người quấy rối chồng cậu kìa! 】

 

Vừa nghe đến Triết ca đã xảy ra chuyện, suy nghĩ của Sở Thời Từ ngay lập tức bị cắt đứt.

 

Linh hồn cậu chạy về loa nhỏ, thăm dò nhìn ra ngoài.

 

Chỉ trong ba phút, trong phòng lại nhiều thêm hai người đàn ông lạ mặt.

 

Diện mạo bọn họ cực kỳ bình thường, không xấu xí cũng không hung ác, là kiểu ngoại hình rất phổ thông.

 

Mặc áo ngắn tay màu xám hoặc màu đen, phối với quần jeans thường thấy. Trên người không mang phụ kiện gì đặc biệt, chỉ có tai nghe Bluetooth để tiện giao tiếp.

 

Người bình thường nhìn bề ngoài của bọn họ, căn bản không thể thu được bất kỳ manh mối gì.

 

Ba người đàn ông vây quanh ghế dựa.

 

Khi Sở Thời Từ ra tới, một người trong đó đang hạ giọng thì thầm với Thẩm Tu Triết.

 

Cậu chuyển động bánh xe, lặng lẽ dịch vài bước về phía trước, dựng tai lên nghe lén.

 

"Thẩm đại họa sĩ trước đây là công tử nhà giàu? Có phải mỗi ngày đều ăn tôm hùm bào ngư, ở biệt thự lớn ngủ giường xa hoa đúng không? Đồ ăn nơi này nhiều lắm chỉ đủ no, khẳng định không hợp khẩu vị của cậu."

 

Người đàn ông vừa nói vừa âm thầm duỗi tay, muốn sờ vào bên trong áo Thẩm Tu Triết.

 

Thẩm Tu Triết mặt không biểu tình đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bị người khác ngăn lại.

 

"Đừng kích động, chúng tôi đến để bàn chuyện làm ăn. Càng lên cao, phòng càng đẹp, điều này hẳn là cậu biết. Căn phòng cậu hiện tại đang ở có phải tốt hơn căn phòng trước đây rất nhiều đúng không?"

 

"Cậu ngủ với ba anh em chúng tôi, một lần lên được một tầng. Người khác liều sống liều chết mới có thể bò lên trên, cậu chỉ cần nằm trên giường hưởng thụ là được."

 

Người đàn ông còn chưa dứt lời, lén lút nháy mắt ra hiệu. Ba người bọn họ tháo tai nghe Bluetooth, tạm thời ngắt kết nối.

 

Hai tên đồng bọn của hắn ta, một tên lùi về phía cửa khóa kỹ lại, một tên giữ tay Thẩm Tu Triết, muốn ấn hắn lên trên bàn.

 

Sở Thời Từ tức giận nghiến răng, bắt đầu tìm vũ khí khắp nơi.

 

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy một trận xôn xao.

 

Sở Thời Từ kinh ngạc quay đầu.

 

Thẩm Tu Triết đã tránh thoát trói buộc trong chớp mắt, hai tay giữ đầu của một người, mạnh mẽ vặn sang một bên.

 

Một tiếng "rắc" vang lên, cổ của tên đó bị vặn gãy. Hắn ta không kịp kêu tiếng nào, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

 

Ánh đèn trắng chiếu vào mặt hắn, làn da vốn đã nhợt nhạt hiện tại càng thêm tái nhợt.

 

Vải trắng che lại đôi mắt hắn, trên gương mặt tuấn mỹ không có nửa điểm biểu tình. Hắn rũ tay lẳng lặng đứng ở nơi đó, bề ngoài lạnh băng che giấu mọi cảm xúc đang dao động.

 

So với người sống, hắn càng giống một cái phẩm nghệ thuật, một pho tượng được đắp nặn bởi bàn tay nghệ nhân.

 

Điều này khiến cho hắn nhìn qua vừa quỷ dị vừa mang theo một loại mỹ cảm khó lòng giải thích.

 

Sở Thời Từ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Tu Triết, lại nhìn thi thể trên mặt đất.

 

Xem ra không cần cậu nhọc lòng, Triết ca có thể tự giải quyết hết thảy.

 

Đồng bọn chết, hai người còn lại nhìn nhau.

 

Một người trong đó chùn bước, "Mẹ kiếp, tao đã nói nó khó đối phó! Lần trước nó một mình đánh hơn hai mươi người, con mẹ nó chính là thiết giáp hình người. Tao đã nói chúng ta không đánh lại nó, mày còn không tin."

 

Tên vừa rồi nói điều kiện với Thẩm Tu Triết cuộn tay áo, rút ra một cây dùi cui điện từ túi quần.

 

Tầm mắt hắn ta đảo qua vải trắng trên mặt Thẩm Tu Triết, "Trước đây lợi hại thì có ích lợi gì, hiện tại nó chỉ là một tên mù, mày sợ cái đ*o gì!"

 

Trên mặt gã lộ ra nụ cười nham hiểm dữ tợn, "Họ Thẩm kia, con mẹ nó mày đừng giả vờ thanh cao với tao. Đã là lúc nào rồi, mày còn nghĩ mày là đại nhân vật gì hả! Ông đây nói cho mày biết, mấy con gà như mày, ông đây đã ngủ không biết bao nhiêu rồi!"

 

Nghe gã dùng từ, Sở Thời Từ cảm thấy "gà" trong miệng gã chỉ là tấm thẻ, không phải "gà" dịch vụ.

 

Thẩm Tu Triết vừa mới học được kiến thức mới từ loa nhỏ cách đây không lâu.

 

Hiện tại vừa nghe đến "gà", sắc mặt lập tức chìm xuống.

 

Chưa từng có người chạm vào hắn, đây là phỉ báng.

 

Thẩm Tu Triết tức giận đến cười mức nhạo ra tiếng, "Mẹ kiếp, đồ ngu."

 

Vốn từ th* t*c thập phần hữu hạn, một câu như vậy đã xuất hết toàn bộ kỹ năng.

 

Thẩm Tu Triết nói xong, cất bước muốn tiến lên, đột nhiên bị thi thể làm vấp, thân thể lảo đảo.

 

Tên kia thấy thế lập tức xông lên, cầm dùi cui điện dí về phía hắn.

 

Sở Thời Từ nhanh chóng cuốn một cây bút vẽ lên, ném chính xác xuống đất, tên đàn ông giẫm phải bút vẽ trượt ngã bổ nhào lên người thi thể. Ngón tay gã theo phản xạ siết chặt, dùi cui điện đang lập lòe điện quang gần như lướt qua quần áo của Thẩm Tu Triết.

 

Chỉ thiếu chút nữa là có thể khiến Thẩm Tu Triết ngất xỉu.

 

Tiếng điện xẹt xẹt rất nhỏ truyền đến tai hắn, Thẩm Tu Triết hơi sửng sốt.

 

Ý thức được nếu mình ngất đi sẽ gặp phải chuyện gì, tức giận nháy mắt bùng lên thiêu cháy hắn.

 

Trước khi tên kia kịp đứng dậy, Thẩm Tu Triết một chân dẫm gãy xương cánh tay gã, đoạt lấy dùi cui điện, dí vào người gã đến khi ngất xỉu.

 

Có tiếng bước chân chạy ra ngoài, Thẩm Tu Triết nhanh chân bước qua thi thể trên mặt đất, đạp vào thắt lưng của tên đàn ông, đẩy gã đụng vào cửa sắt.

 

Vì góc độ hạn chế, Sở Thời Từ chỉ thấy Triết ca nhét dùi cui điện vào trong miệng tên đó, sau đó chỉ có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.

 

Tay không giết người, không hổ danh là đội trưởng đội chiến đấu trước đây.

 

Sở Thời Từ nhìn tên đàn ông đang không ngừng co giật trên mặt đất.

 

Bọn họ tới nơi này một chuyến, không chỉ tặng ba cái đầu người, còn cung cấp một số manh mối.

 

Suy đoán của Sở Thời Từ là đúng, nơi này thực sự tồn tại cơ chế thăng phòng. Phòng ở tầng càng cao, càng có điều kiện sinh hoạt tốt hơn, cơ hội rút thẻ càng ổn định hơn.

 

Khi tên này nhắc đến thăng phòng, đã dùng từ "liều sống liều chết".

 

Mạo hiểm tính mạng để chạy trốn, rõ ràng phù hợp với điều kiện này. Ngoại trừ việc chạy trốn, có lẽ còn có biện pháp khác.

 

Còn về chuyện ngủ một lần để thăng một tầng, tám phần là bọn họ chỉ bịa ra để được đạt mục đích.

 

Trước khi thực hiện ý đồ cưỡng bách Triết ca, bọn họ còn cố ý khóa cửa sắt, ngắt kết nối tai nghe. Một tên đồng bọn chết, bọn họ cũng không cầu viện hoặc la hét lớn tiếng.

 

Xem ra dựa theo quy củ ở đây, "gà" không thể tùy tiện bị cưỡng ép. Người tự tiện cưỡng ép "gà" sẽ phải chịu trừng phạt.

 

 

Có được manh mối mới, trong đầu Sở Thời Từ nhanh chóng lướt qua một lần.

 

Cậu thăm dò nhìn ra bên ngoài, phát hiện Triết ca đã giết đến điên rồi.

 

Thẩm Tu Triết nắm tóc một người, đập bang bang xuống đất. Lại lục soát được vũ khí trên người gã đàn ông, bày trên mặt đất chọn một hồi, lựa chọn một con chủy thủ.

 

Hắn cầm chủy thủ đâm vào mắt gã đàn ông, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.

 

Sở Thời Từ xem đến lắc đầu.

 

Hệ thống chép chép miệng,【 Chậc chậc, cậu nói xem, chọc hắn làm gì, sống không tốt sao. 】

 

"Triết ca đây là hạ đao hoàn toàn bằng cảm giác? Đâm xuống chuẩn như vậy, thọc liền 30 đao, mỗi đao đều không nguy hiểm đến tính mạng."

 

【 Chồng của cậu rất tàn nhẫn, tròng mắt bị đâm nát cả rồi. 】

 

Một người một thống vừa xem vừa bình luận, không cẩn thận bị máu bắn vào mặt.

 

Chờ đến khi Thẩm Tu Triết phát tiết xong lửa giận, ba kẻ cặn bã tung tăng nhảy nhót biến thành một đống mảnh ghép rời rạc trên sàn.

 

Hắn đứng yên lặng bên cửa sắt, bàn tay cầm chủy thủ buông xuống bên người.

 

Máu tươi nhỏ xuống từ chủy thủ, nhỏ giọt vào vũng máu trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, sặc đến mức khiến người ta thở không nổi.

 

Rõ ràng bọn họ đã chết, nhưng thanh âm ghê tởm của gã đàn ông kia vẫn như đang quanh quẩn trong đầu Thẩm Tu Triết.

 

Cửa sắt không khóa, hắn lục soát được vũ khí trên người ba người, có chủy thủ, dùi cui điện và gậy côn.

 

Bọn họ hôm nay đến đây là muốn c**ng b*c hắn.

 

Không ai biết bọn họ tự tiện rời khỏi vị trí, camera hành lang này và người trông coi ở gần đây có thể đã bị bọn họ dời đi hoặc mua chuộc.

 

Thẩm Tu Triết nhanh chóng ý thức được, đây là cơ hội chạy trốn.

 

Nhưng tay hắn đặt lên cửa sắt, phảng phất như đã mất hết sức lực.

 

Ngược lại, cánh tay cầm chủy thủ lại dần dần nâng lên. Mũi dao sắc bén từng chút một tới gần ngực hắn.

 

Ý niệm tự sát càng ngày càng mạnh, khi mũi dao sắp xuyên qua ngực áo, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ "cạch cạch".

 

Sau đó, hắn nghe thấy thanh âm quen thuộc.

 

"Thắng rồi! Yeah! Một đấu ba, Triết ca thật trâu bò!"

 

"Triết ca, cửa mở rồi? Đây là cơ hội tốt, anh mau ôm em ra ngoài. Cho dù không chạy trốn, đi dạo một vòng cũng cũng có thể nhìn thấy được nhiều thứ!"

 

Loa nhỏ chạy đến bên cạnh bàn, múa may đầu cắm nhỏ, "Ôm em ôm em!"

 

Cậu giống như không nhận ra Triết ca của mình đang muốn tự sát, trong lời nói tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong.

 

Động tác trên tay Thẩm Tu Triết dừng lại.

 

Hắn bỗng nhiên ý thức được, hiện tại hắn không còn lẻ loi một mình. Nếu hắn chết, trong phòng chỉ còn lại loa nhỏ.

 

Vật nhỏ này khi gặp ác mộng đều sẽ khóc, không có ai bên cạnh, sẽ sống không được bao lâu.

 

Trái tim của Sở Thời Từ nhảy lên tận cổ họng, vừa giả ngu vừa quan sát biểu tình của hắn.

 

Thấy Thẩm Tu Triết dừng lại động tác, cậu cố nén tiếng nức nở, ỷ lại nói, "Triết ca, em muốn anh ôm em."

 

Thẩm Tu Triết trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi s* s**ng đi đến trước bàn, một tay ôm lấy loa nhỏ vào trong lòng ngực.

 

Hắn mím chặt môi không nói một lời, nước mắt lại lăn xuống từ gương mặt đầy máu, nhỏ lên loa nhỏ.

 

Sở Thời Từ cuốn lấy cổ tay của hắn, ngửa đầu dịu dàng trấn an, "Triết ca, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài. Hôm nay không trốn thoát khỏi đây cũng không sao, bước qua cánh cửa sắt này, cũng coi như là thắng lợi!"

 

Thẩm Tu Triết bình tĩnh gật đầu, "Được."

 

Cùng lúc đó, Sở Thời Từ nghe thấy âm thanh thông báo từ hệ thống.

 

【 Giá trị sức sống + 5, giá trị sức sống hiện tại: -15/100. 】

 

Sở Thời Từ thỉnh thoảng gõ nhẹ vào đầu ngón tay Thẩm Tu Triết, muốn truyền cho hắn một ít sức mạnh.

 

Khi quản lý Lưu béo gọi điện thoại đã từng nhắc tới Triết ca. Đại khái là nói hắn sản xuất ổn định, mỗi tháng một bức tranh.

 

Mà Thẩm Tu Triết đã nói qua, mắt hắn không nhìn thấy, phải một đến hai tháng mới vẽ xong một bức tranh phong cảnh thông thường.

 

Sở Thời Từ không biết Triết ca đã bị giam giữ bao lâu, nhưng sau khi bị mù, ít nhất hắn đã bị nhốt ba tháng.

 

Thẩm Tu Triết bị giam giữ quá lâu, cánh cửa sắt luôn luôn đóng chặt này đã trở thành bóng ma trong tâm lý của hắn. Hắn đẩy ra không chỉ là cánh cửa, còn có tuyệt vọng ẩn sâu dưới đáy lòng.

 

Khoảnh khắc Thẩm Tu Triết mở cửa sắt, bước ra khỏi phòng, hậu trường hệ thống hiển thị thông báo.

 

【 Giá trị sức sống + 10, giá trị sức sống hiện tại: -5/100. 】

 

Thời gian cấp bách, những người khác có thể đến đây bất cứ lúc nào, Sở Thời Từ không có thời gian ăn mừng.

 

Giá trị sức sống của Triết ca quá thấp, không có d*c v*ng cầu sinh, khi giết người cũng không lưu tình chút nào. Không biết những người đó thấy đồng bọn bị giết, sẽ ngay lập tức xử lý Triết ca hay không.

 

Sở Thời Từ nhanh chóng quay đầu quét mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra một đường sinh cơ.

 

Hành lang sáng rực, giữa nền xi măng có một đường màu đen mờ chạy thẳng.

 

Hai bên là dãy phòng xếp thẳng tắp, mỗi cánh cửa sắt đều treo khóa, không nhìn thấy người bị nhốt bên trong.

 

Bên ngoài yên tĩnh giống như chết, phảng phất như tòa nhà chỉ có hai người bọn họ.

 

Sở Thời Từ đang suy nghĩ nên đi về phía nào.

 

Đối diện bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ rất nhỏ, ngay sau đó cậu nghe thấy một giọng nói rất khẽ của một người đàn ông, "Không có tiếng khóa cửa, cậu là người bị nhốt? Cậu thoát ra ngoài được?"

 

"Tôi là cảnh sát, giúp tôi mở cửa, tôi sẽ bảo vệ cậu."

 

Thẩm Tu Triết không trả lời, Sở Thời Từ chần chờ nhìn cửa sắt.

 

Là cảnh sát Lý đang nói chuyện với bọn họ qua cánh cửa phòng.

Bình Luận (0)
Comment