Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 158

Thấy búp bê nhỏ không hài lòng với câu trả lời của mình, Quý Hoài Triết lâm vào trầm mặc.

 

Phòng ngủ lại lần nữa yên tĩnh, Sở Thời Từ nghiêng đầu cẩn thận đánh giá hắn.

 

Cậu nghi ngờ Triết ca bị người hạ thuốc, nhưng cậu không có chứng cứ.

 

Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, sắc mặt Quý Hoài Triết hơi trầm xuống, chỉ nói một câu "Bà ấy chưa từng làm hại ta" rồi cởi áo choàng pháp sư bắt đầu thay quần áo.

 

Sở Thời Từ phát hiện Triết ca ở thế giới này dễ ở chung hơn so với các thế giới trước.

 

Rõ ràng giá trị sức sống còn rất thấp, quan hệ với búp bê nhỏ cũng không tính là thân thiết, nhưng cậu hỏi gì cũng trả lời. Tuy rằng không nhiều biểu tình lắm, nhưng lại rất sống động. Cho dù tức giận cũng hiếm khi tỏ thái độ khó chịu.

 

Điều khác thường rõ ràng nhất là Quý Hoài Triết không có biểu hiện tuyệt vọng không còn gì luyến tiếc. Ở các thế giới trước, Triết ca giống như một pho tượng đá di động, hắn hiện tại lại giống một người sống bình thường.

 

Sở Thời Từ chưa từng gặp qua loại tình huống này, cậu cảm thấy có chút kỳ quái.

 

Theo lý mà nói, nếu Triết ca tin tưởng nữ pháp sư già như vậy, chẳng khác nào có một nơi nương tựa tinh thần. Ở thế giới này hắn có chỗ dựa, sẽ không bị cô độc tra tấn đến phát điên.

 

Nhưng giá trị sức sống của hắn lại giảm xuống chỉ còn một chữ số.

 

Ban đầu Sở Thời Từ cho rằng, Triết ca chỉ là bình tĩnh ngoài mặt, tâm hồn đã sớm vỡ nát.

 

Sau khi quan sát vài ngày, cậu phát hiện trạng thái tinh thần của Triết ca dường như rất ổn định.

 

Hắn có sở thích cá nhân, bữa trưa hắn cầm đĩa nhỏ, lấy hơn chục quả cà chua bi. Không thích rau mùi tây, khi lấy salad sẽ cố ý tránh đĩa có nhiều loại rau này.

 

Thái độ sinh hoạt rất tích cực, mượn không ít sách từ thư viện trở về nghiên cứu. Giờ nghỉ ngơi sẽ chăm sóc trượng ma pháp của mình, lau viên bảo thạch hồng ngọc trên đó sáng bóng.

 

Ở mấy thế giới trước, trong giai đoạn đầu Triết ca ngoại trừ ăn cơm rồi đi ngủ thì chỉ ngồi một góc nào đó phát ngốc, không quan tâm tất cả mọi thứ ở xung quanh.

 

Quý Hoài Triết thì khác, hắn không chỉ không tự kỷ, thậm chí khi nói chuyện phiếm còn tỏ vẻ muốn học thổi kèn harmonica.

 

Theo kinh nghiệm của Sở Thời Từ, trạng thái tinh thần như Quý Hoài Triết hiện tại, giá trị sức sống ít nhất phải trên 50.

 

Nhưng hậu trường biểu hiện, giá trị sức sống của Triết ca chỉ có 12 điểm.

 

Sở Thời Từ rất thắc mắc.

 

Cậu nói nghi hoặc của mình cho hệ thống nghe, hệ thống cũng vẻ mặt mờ mịt.

 

Nó một lần nữa lật xem giải thích về giá trị sức sống, bên trên nói giá trị sức sống bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố.

 

Thông thường khi mục tiêu nhiệm vụ cảm thấy cô độc, bi thương hoặc tuyệt vọng, giá trị sức sống sẽ giảm xuống.

 

Ngoài ra, cũng có thể có các nguyên nhân khác. Chẳng hạn như nam chính nghi ngờ bản thân, ghét bỏ chính mình, hoặc có khuynh hướng tự hủy.

 

Sở Thời Từ không biết Quý Hoài Triết thuộc trường hợp nào, cậu cảm thấy có chút khó giải quyết.

 

Nhưng may mắn giá trị sức sống vẫn luôn tăng lên, chứng tỏ sự đồng hành của búp bê nhỏ có hiệu quả với Triết ca.

 

Thấy Quý Hoài Triết không muốn tiếp tục nói chuyện về nữ pháp sư già, Sở Thời Từ cũng không lắm miệng.

 

Thay đồ xong, Quý Hoài Triết bắt đầu chuẩn bị nghi thức ký kết.

 

Hệ thống hỗ trợ vá lỗi, tạm thời phủ thêm một lớp vỏ ác linh lên linh hồn Sở Thời Từ, qua mặt trận pháp ký kết.

 

Nghi thức rất thuận lợi, Sở Thời Từ chính thức trở thành ác linh tôi tớ.

 

Khi khế ước có hiệu lực, trên bụng búp bê tà ác dần dần hiện ra một ấn ký xương khô đỏ thẫm.

 

Sờ sờ ấn ký tôi tớ, Sở Thời Từ có chút hưng phấn.

 

Chờ đến khi cậu biến thành người, nơi này có phải cũng có hình xăm hay không? Vừa đẹp vừa quyến rũ, cậu đã muốn xăm hình trên bụng nhỏ từ lâu.

 

Quý Hoài Triết không biết tôi tớ hắn mới ký kết đang trộm khuấy mỡ vàng trong đầu.

 

Thấy búp bê vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm bụng, cho rằng búp bê không thích có ấn ký trên người, hắn xoa bụng cậu, che giấu ấn ký đi.

 

Sở Thời Từ ngơ ngẩn nhìn bụng nhỏ trơn nhẵn, thất vọng thở dài.

 

Một chút niềm vui cũng không có.

 

———

 

Ở chung với Triết ca lâu như vậy, Sở Thời Từ rất hiểu tính tình hắn.

 

Chỉ cần hắn còn coi nữ pháp sư già là ân sư, cho dù thợ săn pháp sư kề dao vào cổ, hắn cũng sẽ liều chết bảo vệ bà.

 

Nếu Triết ca không định chạy trốn, Sở Thời Từ đành phải nghĩ cách khác.

 

Bóng đen trong thân thể Quý Hoài Triết nửa đêm chạy ra ngoài ăn gì đó, hơn trăm trận pháp cao cấp trong phòng ngủ, cửa gỗ kỳ quái trong ngăn tủ và thôn xóm nhỏ phía sau cửa lâm vào nguy cơ.

 

Có người trong Học viện Pháp Sư bày ra một cái lưới lớn, con mồi của người nọ chính là Quý Hoài Triết.

 

Nhận thức này làm Sở Thời Từ rất bất an.

 

Quý Hoài Triết ít khi thức khuya, qua nửa đêm đã chuẩn bị đi ngủ.

 

Hắn muốn biết sau khi đổi phòng, bóng đen còn xuất hiện hay không.

 

Trước khi ngủ, Quý Hoài Triết nhìn thật sâu vào búp bê nhỏ, Sở Thời Từ nháy mắt hiểu ra, "Đêm nay em sẽ trông chừng, anh yên tâm!"

 

Đầu ngón tay tái nhợt của Quý Hoài Triết gõ gõ vào đầu nhỏ của búp bê, ngữ khí lãnh đạm trước sau như một, "Mặc kệ bóng đen làm cái gì, ngươi đều không được can thiệp. Chỉ cần im lặng quan sát, chuyện khác giao cho ta."

 

Sở Thời Từ gật gật đầu.

 

Cậu muốn hôn chồng yêu chúc ngủ ngon, nhưng không tiện mở miệng.

 

Chờ đến khi Quý Hoài Triết nằm xuống ngủ, Sở Thời Từ lén bò ra khỏi lòng bàn tay hắn, chạy đến trước mặt hắn, nhón chân hôn lên cánh môi hắn.

 

Sắc mặt Quý Hoài Triết bình tĩnh, giống như đã ngủ say.

 

Hôn trộm không bị phát hiện, Sở Thời Từ thở phào nhẹ nhõm, quay lại trong tay Triết ca, đùa nghịch với ngón tay hắn.

 

Bên kia, Quý Hoài Triết chần chờ mở hai mắt ra, hắn mím môi, lông mày hơi nhăn lại.

 

Búp bê nhỏ hình như vừa hôn hắn.

 

Bị quấy rối lâu nay, hắn rất bài xích mọi loại tiếp xúc thân mật.

 

Hắn rũ mắt nhìn búp bê nhỏ, thanh âm lạnh băng mở miệng, "Ta không thích, về sau không được làm vậy nữa."

 

Sở Thời Từ ngốc một giây, mới phản ứng lại Triết ca đang nói gì.

 

Cậu ngơ ngác à một tiếng.

 

Quý Hoài Triết đặt búp bê lên gối, trở mình đưa lưng về phía cậu.

 

Hệ thống tấm tắc lắc đầu,【 Chồng cậu thật quá lạnh lùng. 】

 

Sở Thời Từ có thể lý giải, rốt cuộc đối Triết ca mà nói, bọn họ chỉ có thể tính là bạn bè.

 

Cậu kéo một lọn tóc dài đen của Quý Hoài Triết đắp lên người mình, gối lên cánh tay phát ngốc.

 

Mỗi lần xuyên qua thế giới mới, cậu đều phải làm quen lại lần nữa với Triết ca.

 

Ánh mắt Triết ca rất sắc, ngữ khí rất lạnh, khi nói chuyện cùng người xa lạ, trong thanh âm không có một tia độ ấm.

 

Ở trong mắt cậu, đây là người yêu đã ở bên nhau mấy trăm năm. Ở trong mắt Triết ca, bọn họ chỉ mới quen biết mấy ngày.

 

Sở Thời Từ biết hôn trộm là mình không đúng, cũng không có ý trách cứ Triết ca.

 

Chỉ là cậu hơi mệt.

 

Sở Thời Từ vuốt sợi tóc mềm của Quý Hoài Triết, hỏi hệ thống, "Thống ca, cấp trên của cậu thế nào rồi?"

 

Nhắc tới cấp trên, hệ thống cực kỳ kiêu ngạo,【 Vợ tôi không phải chuẩn bị tạo phản sao? Hiện tại nhân thủ đã tập hợp. Mấy ngày nữa ám sát tổng thống xong, sẽ trực tiếp khai chiến! 】

 

"Cái gì mà tạo phản, đây gọi là khởi nghĩa. Chuyện này người ngoài biết hay không? Triết ca vẫn bị Bộ Giám Sát khống chế, tôi lo bọn họ sẽ ra tay với anh ấy."

 

【 Ngoại trừ vợ tôi, chỉ có mấy lãnh đạo cũ của tổ chiến đấu biết. Bọn họ đều là tâm phúc của Triết ca cậu, rất kín miệng.】

 

Thấy hệ thống tự tin như vậy, Sở Thời Từ cũng yên tâm.

 

Hệ thống mặc sức tưởng tượng về tương lai,【 Lật đổ tổng thống ngu ngốc, sửa chữa pháp luật ngu ngốc, Triết ca của cậu sẽ được tự do, không bao giờ bị trừng phạt nữa. 】

 

【 Đến lúc đó tôi và vợ tôi nói một tiếng, đưa cậu đi cửa sau, để cậu cũng trở thành nhân viên nội bộ. A Từ, sau khi vào công ty tôi và cậu có thể cùng một tổ, chúng ta tiếp tục làm cộng sự! 】

 

Sở Thời Từ cũng rất vui vẻ.

 

Cậu đang định đập tay hệ thống, khóe mắt đột nhiên quét thấy một bóng đen dần dần hiện ra từ trên người Quý Hoài Triết.

 

Sở Thời Từ trốn dưới tóc Triết ca, cảnh giác nhìn ra ngoài qua khe hở của những sợi tóc.

 

Để cho cậu dễ quan sát, trước khi đi ngủ Quý Hoài Triết không tắt nến trên bàn.

 

Nhờ ánh nến mờ nhạt, Sở Thời Từ cẩn thận đánh giá một trận, phát hiện bóng đen thật sự chỉ là một cái bóng.

 

Hình dáng của nó không khác Triết ca, toàn thân đen kịt, nơi duy nhất có màu sắc chính là đôi mắt màu đỏ tươi kia.

 

Bóng đen xuống giường, đi qua đi lại trên mặt đất giống như lần trước.

 

Có lẽ nhận ra bài trí trong phòng đã thay đổi, bóng đen nhìn qua có chút hoang mang.

 

Nó xoay vài vòng ở trong phòng, đi tới chiếc tủ trong một góc, mở cửa tủ, vươn nửa người vào trong lục lọi.

 

Quý Hoài Triết đã kiểm tra, tủ trong phòng ngủ mới không có lỗ đen.

 

Tìm nửa ngày đến vụn gỗ cũng không tìm được, tiếng th* d*c của bóng đen ngày càng nặng nề, trong cổ họng phát ra tiếng thở khò khè như máy thổi cũ, nghe vừa chói tai vừa quỷ dị.

 

Sau khi quét sạch ngăn tủ trống rỗng, bóng đen cong lưng ôm bụng.

 

Cùng lúc đó, trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng nói chuyện. Thanh âm có nam có nữ, nhiều người đồng thời nói chuyện.

 

Có khi phảng phất như đến từ địa ngục xa xăm, có khi phảng phất như thì thầm bên tai.

 

"Sao không có đồ ăn, sắp chết đói rồi..."

 

"Muốn ăn, cái lỗ đâu rồi..."

 

"Đói quá, đói quá!!!"

 

Đói đến cực hạn, bóng đen phát ra một tiếng thét chói tai. Đôi mắt đỏ tươi liếc loạn xung quanh, cuối cùng dừng trên chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng.

 

Sở Thời Từ có linh cảm xấu.

 

Bóng đen gắt gao nhìn chằm chằm nam pháp sư đang ngủ say, rồi lao tới giường gỗ giống như phát điên, "Ăn! Ăn! Ăn!!!"

 

Sở Thời Từ: Đù đù đù!

 

———

 

Ký kết ác linh tôi tớ xong, Quý Hoài Triết vốn nên ngủ ngon một giấc, nhưng bóng đen còn chưa giải quyết, hắn không thể yên tâm nghỉ ngơi.

 

Vốn dĩ hắn chỉ định chợp mắt, không tính ngủ say, nhưng không ngờ ý thức lại không chịu khống chế chìm vào giấc ngủ.

 

Đêm nay hắn mơ một giấc mơ, thấy mình đứng trước một cánh cửa màu đen. Mọi thứ xung quanh đều rất mờ mịt, hắn mơ hồ có thể thấy trên cửa điêu khắc mấy cái đầu người.

 

Trong đó có năm cái đầu mở mắt, nhìn chằm chằm thẳng vào hắn.

 

Quý Hoài Triết và đầu người giằng co hồi lâu, những người này quấy rầy hắn ngủ, hắn rất bực bội.

 

Đầu người mở miệng, tiếng nói chuyện linh tinh lộn xộn truyền vào trong tai hắn.

 

"Sao ngươi không giết người nữa?"

 

"Lúc trước khi giết bọn họ, ngươi không phải rất vui vẻ sao?"

 

"Ngươi cho rằng không giết người nữa là có thể chuộc tội sao?"

 

Quý Hoài Triết nhíu mày lại, "Cút đi."

 

Những cái đầu đó không nghe lời hắn, lặp đi lặp lại mấy câu nói kia giống như máy phát lại.

 

Quý Hoài Triết hít thở sâu, cảnh cáo vô ích, hắn ở trong mộng dùng tay không phá cửa, đá nát từng cái đầu đầu người.

 

Dường như không nghĩ tới sẽ diễn biến thành như vậy, đầu người im lặng, ngơ ngác nhìn hắn.

 

Chờ đến khi tất cả đầu người đều bị hắn dẫm nát, xung quanh hoàn toàn an tĩnh lại.

 

Quý Hoài Triết không biết tại sao mình lại mơ thấy mấy thứ này, hắn mệt mỏi một ngày, chỉ muốn ngủ một giấc yên bình.

 

Cảnh trong mơ dần dần trở nên mơ hồ, ý thức của hắn càng ngày càng nặng.

 

Ngay khi tinh thần hắn sắp thả lỏng lại, đột nhiên cảm giác trên mặt có chút ngứa.

 

Quý Hoài Triết giơ tay gạt, giống như đánh bay thứ gì đó.

 

Ngay sau đó thanh âm vang lên bên tai càng lúc càng ầm ĩ.

 

Có một đống người đang kêu đói quá, còn có một người đang điên cuồng kêu la Triết ca.

 

Ý thức được đây là búp bê nhỏ đang gọi mình, Quý Hoài Triết giãy giụa mở hai mắt.

 

Phòng ngủ mới vốn sạch sẽ lúc này một mảnh hỗn loạn.

 

Búp bê nhỏ lớn không bằng bàn tay đứng trên mép giường, không ngừng tạo ra quả cầu lửa tấn công kẻ thù.

 

Đối diện hắn là một bóng người đen kịt, không có ngũ quan, chỉ có một đôi mắt đỏ tươi.

 

Nó cúi đầu nhìn búp bê nhỏ đang giương nanh múa vuốt, trên mặt nứt ra một cái miệng, lộ hàm răng nhọn hoắt ở bên trong.

 

"Ăn..."

 

Không biết thực lực của kẻ thù, Quý Hoài Triết cảm thấy nên thận trọng một chút.

 

Kế hoạch của hắn là trước tiên không tấn công, miễn cho hoàn toàn chọc giận bóng đen.

 

Lợi dụng khiên nước hoặc thuật phòng ngự khác, mang theo búp bê rời khỏi phòng trước. Dẫn bóng đen ra ngoài, gây náo động, để giáo viên hỗ trợ.

 

Nhưng hắn giống như vừa mới trải qua trận chiến kịch liệt, cơ thể mỏi mệt dị thường, phản ứng chậm hơn bình thường.

 

Chỉ là chậm một giây, bóng đen kia đã bắt lấy búp bê nhỏ, trực tiếp nhét vào trong miệng.

 

Quý Hoài Triết: "...!"

 

Hắn đột nhiên bật dậy, một tay bóp chặt cổ bóng đen, tay kia đấm mạnh vào bụng nó.

 

"Nhổ ra!"

 

"Ai cho ngươi ăn, nhổ ra!"

 

...

Bình Luận (0)
Comment