Sáng sớm hôm sau, Tô Dung cảm thấy tình trạng của mình lại tệ hơn một chút, toàn thân nhức mỏi không còn sức lực, ngay cả việc ngồi dậy cũng thấy hơi khó khăn. Ngược lại, tình trạng của số 15 bên cạnh đã trở nên gần giống với cô, phải biết rằng tình trạng của đối phương hôm qua còn tệ hơn cô, so sánh với nhau thì tổn thất của số 15 vào tối hôm qua rõ ràng là ít hơn cô một chút.
Nhưng hai người đều có thể thức dậy, dù sao cũng là một tin tốt. Dọn dẹp sơ qua một chút, trong lúc rửa mặt, Tô Dung cố gắng kể lại một cách ngắn gọn những gì đã xảy ra tối hôm qua và những thứ cô nhìn thấy thông qua 【 Thị giác tử vong 】 cho số 15 nghe.
Khi nghe nói quỷ quái xuất hiện vào ban đêm lại chính là giáo viên, số 15 thở dài nói: "Tôi còn tưởng rằng người giáo viên trong 【 Quái đàm quy tắc cố định 】 này không phải là người tốt thì ít nhất cũng là người bình thường. Không ngờ rằng lại..."
Nhưng phần lớn thời gian, giáo viên không gây hại gì cho các điều tra viên. Tô Dung nói một câu công bằng, mặc kệ là giờ học hay sau 11 giờ đêm, thông thường các điều tra viên sẽ không gặp những giáo viên này, tất nhiên cũng không bị họ làm hại.
"Đúng vậy.” Số 15 gật đầu tán thành, tiếp tục lắng nghe.
Cho đến khi nghe xong mọi chuyện xảy ra trong [Thị giác tử vong], cô ấy rõ ràng bị sốc, trầm tư hồi lâu. Có quá nhiều yếu tố bên trong, cô ấy cần phải tự sắp xếp lại. Không phải tự mình trải nghiệm, chỉ nghe người khác kể lại, có một số thứ cần phải tự tưởng tượng ra cảnh tượng.
Cho đến khi Tô Dung sắp xếp xong mọi thứ, chuẩn bị ra ngoài, số 15 mới ngập ngừng lên tiếng: "Thứ thịt băm đó... Không phải, thứ vụn màu da đó hình như tôi đã từng nghe qua?"
"Khi nào?" Tô Dung ngạc nhiên hỏi.
Đã sớm đoán được phản ứng của cô ấy, số 15 không chần chừ, trả lời rất nhanh: "Cậu cũng biết phòng ký túc xá của chúng ta không có điều tra viên chết trên giường vào buổi sáng, nhưng các phòng ký túc xá khác thì có. Khi cậu không có ở đó, tôi rảnh rỗi nên đã đi hỏi một chút, bạn cùng phòng của họ nói rằng những điều tra viên chết trong giấc ngủ cuối cùng đều biến mất, chỉ có thể nhìn thấy một ít vụn màu da trên giường của họ.
Trong khi Tô Dung khám phá mạo hiểm, cô ấy cũng không nhàn rỗi, đã trao đổi với các điều tra viên của các lớp khác để có được nhiều manh mối. Chỉ là những manh mối này vừa nhiều vừa phức tạp, nhất thời cô ấy vẫn chưa thể tổng hợp thành manh mối hữu ích, vì vậy mới không nói ra.
Đây là một tin cực kỳ hữu ích, Tô Dung chợt hiểu ra, xem ra mục đích của phòng giáo vụ chính là điều tra nguyên nhân cái chết của các điều tra viên trong lúc ngủ.
Còn việc vụn màu đỏ bị mất đi chắc là nguyên nhân để cho bọn họ bị suy yếu thế này. Đợi vụn màu đỏ biến mất hoàn toàn, họ sẽ giống như những điều tra viên đã chết, biến thành vụn màu da.
Thứ này trong cơ thể các điều tra viên, giáo vụ muốn, trường học muốn, "Nó" cũng muốn. Còn xét về màu sắc, thứ này e rằng không thể tách rời khỏi "Nó".
Hiện tại mọi vấn đề đều tập trung vào vụn màu đỏ là gì, còn đối với câu hỏi này, trong lòng Tô Dung đã mơ hồ có đáp án. Đáp án này không phải hình thành đột ngột, mà là trước đó từng việc từng việc một đưa ra gợi ý, tổng hợp lại thành đáp án tương đối đáng tin cậy.
Cô nhấc chân bước ra ngoài, biểu cảm mang theo sự thoải mái hiếm hoi: "Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn, tôi có vài điều cần xác minh với lớp 11."
Tiếp đo không xảy ra chuyện gì trên đường, Tô Dung đi thẳng đến nhà ăn tìm Tạ Kha Kha, lấy quyển sổ tay ra, mở lời hỏi thẳng: "Cậu xem những quy tắc được liệt kê ở đây có phải là những quy tắc mà mọi người trong lớp các cậu đã nói không? Chính là những quy tắc chưa nhận được đã đoán được.”
Điều đáng nói là, trạng thái của Tạ Kha Kha vẫn luôn tốt nhất trong số mọi người. Kể cả đến hôm nay, trông cậu ta cũng không khác gì trạng thái bình thường, hoàn toàn không có vẻ gì bị ảnh hưởng.
Nghe vậy, Tạ Kha Kha sửng sốt một chút: "Để tôi xem thử? Có thể cho điều tra viên lớp tôi nhìn thử một chút không? Có lẽ tôi không nhớ hết được."
Tô Dung gật đầu: "Được."
Đợi cậu ta đi rồi, số 15 bên cạnh vẫn còn bối rối, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tôi vẫn chưa hiểu, rốt cuộc cậu phát hiện ra điều gì? Cuốn sổ tay đó của cậu là cuốn sổ đã ghi lại các quy tắc của lớp chúng ta trước đây đúng không? Có phải cậu cho rằng những thứ đó rất dễ đoán nên định xem có ai đoán được không? Hay là...."
"Suỵt." Tô Dung đưa ngón trỏ lên môi, cắt ngang lời cô ấy: "Để cho viên đạn bay một lúc."
Một lúc sau, Tạ Kha Kha trở lại, vẻ mặt kỳ lạ gật đầu: "Những quy tắc này chúng tôi thực sự đã nói trước đó, khi hoàn toàn không biết có quy tắc này."
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, Tô Dung vỗ tay, thu hút ánh mắt của tất cả các điều tra viên có mặt: "Tôi biết bí mật của "Trường trung học số 13" là gì rồi."
Mọi người đều tỏ ra khó tin, ngờ vực nhìn cô. Đường Linh kinh ngạc hỏi: "Bí mật gì?"
"[Trong quy tắc cố định này] vốn dĩ không có quy tắc nào cả, tất cả các quy tắc đều do chúng ta nói ra mới trở thành quy tắc." Tô Dung nói ra sự thật mà cô suy đoán.
Sự suy đoán này đã có từ chiều hôm qua, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội để kiểm chứng, cũng không chắc chắn lắm.
Cho đến khi một loạt bằng chứng chồng chất lên nhau, cô mới càng xác nhận suy đoán của mình là đúng, câu hỏi này quả nhiên đã nhận được câu trả lời.
Vụn màu đỏ được chiết xuất ra, trên thực tế hẳn là sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể của điều tra viên, hoặc là sức mạnh của quy tắc. Chính thứ này có thể khiến lời điều tra viên nói ra thành quy tắc.
Tất nhiên, theo suy đoán của Tô Dung, không phải cứ nói ra quy tắc là có thể trở thành quy tắc của quái đàm. Ít nhất phải có một vài người tin vào quy tắc đó, thì nó mới thực sự thành hiện thực.
Bằng không, chỉ dựa vào lời suy diễn của cô, và những lời thì thầm tự nói với chính mình, thì có lẽ đã sớm chết trong giấc mơ rồi.
Hai nam điều tra viên ở thư viện hôm qua hẳn cũng là do giáo viên giả mạo chiếm giữ thân phận của họ, mới có thể có thêm một cơ hội nói ra quy tắc. Mà trong phạm vi giới hạn của quy tắc, những điều tra viên bị giáo viên giả mạo chiếm giữ thân phận chỉ có thể thiết lập một quy tắc.
Đúng vậy, Tô Dung nghiêm trọng nghi ngờ thiết lập "Trường trung học số 13" này là do "Nó" chuyên tạo ra để nhắm vào cô.
Trong những quái đàm quy tắc trước đây, Tô Dung luôn có thể phát hiện và phân tích rất nhiều quy tắc. Còn nếu trong [Quái đàm quy tắc cố định] này mà cô cũng làm như vậy, thì sẽ rơi vào bẫy của "Nó", e rằng ngay cả ngày đầu tiên cũng không sống nổi.
Nhưng may mắn thay, Tô Dung đã kịp thời nhận được lời nhắc nhở về quy tắc "nói ít làm nhiều" của bà chủ tiệm tạp hóa, đến nỗi sau đó cô thực sự không nói gì nhiều, hay nói đúng hơn là không nói gì quá quan trọng, nhờ vậy mới thoát nạn thành công.
Và lời nhắc nhở quan trọng như vậy cũng khiến bà chủ tiệm tạp hóa sau khi nói xong thì không thể giúp cô thêm được gì nữa.