Đối mặt với vẻ mặt có phần suy tư của hai người đối diện, anh ta chỉ thẳng ra mục đích của "Nó": "Nhưng nhiệm vụ thực sự của chúng ta là tiêu diệt nguồn ô nhiễm, thiết lập này từ mọi góc độ đều đang ngăn cản chúng ta hoàn thành mục tiêu."
Khi các điều tra viên tìm ra cách thông quan quái đàm quy tắc, lại còn dễ dàng nữa, thì hầu hết họ sẽ chọn cách rời khỏi [ Quái đàm quy tắc cố định] này, thay vì tiếp tục khám phá để tìm ra nguồn ô nhiễm.
Nhưng nếu không tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, thì chuyến đi này của họ coi như vô ích. Năm sau có thể lại xuất hiện một [Quái đàm quy tắc cố định] mới, đúng là cỏ cháy rồi lại mọc.
Tô Dung thở dài hỏi: "Vậy giờ các người có ý tưởng gì về nguồn ô nhiễm không?"
Hai người cùng lắc đầu, thực ra họ chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm của [quái đàm quy tắc cố định]. Hiện tại chỉ có Tô Dung từng tiêu diệt được nguồn ô nhiễm cấp độ này, mà còn tiêu diệt được nhiều lần, nên hai người họ chẳng dám dạy đời cô.
Tuy nhiên, Đường Linh vẫn đưa ra một lời khuyên: "Theo tôi biết, thì nguồn ô nhiễm của "Trường trung học số 13" chắc chắn khác với trước đây. Đây là manh mối tôi có được từ một đạo cụ quái đàm dùng một lần cực kỳ quý giá. "Cà Phê", em đã tiêu diệt được nhiều nguồn ô nhiễm của [Quái đàm quy tắc cố định] như vậy, thử tổng kết một chút đi. Đặc điểm chung của chúng chính là những thứ mà lần này chúng ta cần loại trừ."
Giống như Tô Dung nhận ra Tần Phong và Đường Linh, Đường Linh cũng nhận ra được thân phận của Tô Dung.
Những [Quái đàm quy tắc cố định] mà cô đã tiêu diệt là "Thế giới động vật", "Khu vui chơi Mắt To", "Trang viên Sơn Dương", "Khu dân cư Hương Thảo." Ngoại trừ [Quái đàm quy tắc cố định] đầu tiên "Thế giới động vật" bị cô trực tiếp phá hủy thì ba nguồn ô nhiễm còn lại lần lượt là bàn là, thẻ thân phận, máy tính.
Ba thứ này nhìn qua thì không có điểm chung nào, dù là về chất liệu, chức năng hay cách thức có được đều không có điểm chung nào.
Nghĩ đến đây, cô nói ra kết luận của mình, tiện thể kể cho hai người đối diện về ba nguồn ô nhiễm mà cô đã tiêu diệt. Ba người cùng nhau động não, chắc chắn sẽ tốt hơn là cô tự suy nghĩ.
Nhưng giống như suy nghĩ của Tô Dung, ba món đồ này thực sự không có điểm chung nào. Im lặng hồi lâu, ngay lúc sắp đến giờ học thì Đường Linh đột nhiên ngập ngừng lên tiếng: "Có khả năng điểm chung của ba thứ đó là... chúng đều là đồ vật không?"
Cô ấy vừa nói xong, Tô Dung và Tần Phong đều sững sờ. Một lúc sau, Tần Phong mới không chắc chắn nói: "Nhưng nguồn ô nhiễm đều là đồ vật đi, còn có thể là thứ khác nữa sao?"
Chính vì sự lo lắng này nên họ mới không nhìn thấy điểm chung này.
Người đầu tiên bị thuyết phục lại là Tô Dung, cô gật đầu đồng ý: "Tôi thấy chị Đường nói có lý, dù sao thì nguồn ô nhiễm duy nhất cần tuân thủ là 'nó chỉ có thể là một thứ gì đó', nhưng không có quy định rằng nó nhất định phải là đồ vật đúng không?"
Mặc dù câu nói này nghe có vẻ như nguồn ô nhiễm là đồ vật, nhưng thực tế không có quy định nào như vậy. Chỉ là họ vô thức nghĩ rằng như vậy
Thấy cả hai đều nghĩ như vậy, Tần Phong nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu: "Cũng đúng, "Nó" giỏi nhất là về phương diện này, lợi dụng thường thức của điều tra viên để đạt được hiệu quả bất ngờ."
Nói xong lại nhấn mạnh: "Nhưng nếu sau này các cô nghĩ ra điểm chung nào khác thì đừng quên nói ra để thảo luận. Bây giờ hai người mau đi học đi."
Tô Dung nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là vào lớp. Cô tạm biệt Tần Phong, cùng Đường Linh vội vã quay lại lớp học.
Điều khiến mọi người không ngờ là, người dạy tiết hai lại là Vương Kiến Quốc. Phải biết theo thời khóa biểu thì anh ta phải dạy vào chiều nay, không biết sao lại đổi sang buổi sáng.
Nhưng có một điều Tô Dung rất rõ ràng, đó là người này nhất định là nhắm vào cô.
Quả nhiên, khi vào giữa tiết học, Vương Kiến Quốc cũng gọi cô đứng lên trả lời câu hỏi. Tuy nhiên, anh ta không làm khó Tô Dung, sau khi cô dùng lại chiêu cũ nói rằng mình không biết, anh ta cũng không nói thêm gì nữa, nhưng bảo cô tan học phải đến gặp anh ta một chuyến.
Nghe thấy lời yêu cầu này, Tô Dung cảm thấy hơi căng thẳng. Về lý thì giáo viên sau giờ học là người bình thường, nhưng vì Vương Kiến Quốc hiện tại dám nói để cô sau giờ học đến tìm anh ta, thì chứng tỏ ‘thứ’ trong cơ thể anh ta đã có thể kiểm soát được bản thân sau giờ học, khiến anh ta lúc đó cũng trở nên không phải người tốt.
Lập tức nhận thức được chuyện này, thật sự làm cho người ta nản lòng, Tô Dung cụp mắt xuống, không nghĩ nhiều nữa. Dù sao thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có chiêu gì thì cứ dùng hết đi, xem cô có mềm lòng với "Vương Kiến Quốc" không rồi tính.
Trong mắt cô lóe lên một tia cười lạnh, nếu muốn lợi dụng người quen để khiến cô phải kiêng dè, thì cô chỉ có thể nói rằng "Anh ta" đã nghĩ sai. Đối với người quen bị kiểm soát, cô chỉ càng tàn nhẫn hơn, nhanh chóng kết thúc trạng thái bị kiểm soát của đối phương, cho dù phải lấy cái chết của đối phương làm tiền đề.
Sau khi hết giờ, Vương Kiến Quốc đi đến chỗ cô, rồi nói: "Chúng ta đến phòng giáo viên nói chuyện đi?"
Tô Dung nhìn vào mắt anh ta, lúc này đôi mắt Vương Kiến Quốc mang vẻ ôn hòa quen thuộc, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ở chính giữa đồng tử của anh có một điểm trắng không dễ nhìn thấy. Nhìn thoáng qua thì đó là điểm sáng của mắt, nhưng thực tế...
Chỉ cần nhìn vào điểm trắng đó, Tô Dung đã hiểu trong lòng. Cô trấn an mấy điều tra viên đang lo lắng nhìn mình, rồi đi theo Vương Kiến Quốc ra khỏi lớp, đến phòng giáo viên.
Nếu không vi phạm quy tắc thì ngay cả giáo viên cũng không thể làm gì điều tra viên. Vương Kiến Quốc rõ ràng cũng không có ý định làm vậy, anh ta tỏ vẻ khó hiểu: "Dạo này sao em không đến tìm anh?"
"Vì không biết phải hỏi gì." Tô Dung giả vờ như mình không nhận ra gì, có chút bối rối trả lời anh ta.
Nghe vậy, Vương Kiến Quốc lập tức nói: "Thật ra anh có một manh mối rất hữu ích, không biết em có muốn nghe không?"
Tô Dung gật đầu một cách đương nhiên: "Tất nhiên rồi, cảm ơn anh rất nhiều."
"Không sao, có thể giúp được các em cũng là điều anh mong muốn." Vương Kiến Quốc trả lời, sau đó nói ra manh mối mình biết, "Theo như anh biết, dưới lòng đất của ngôi trường này có thể có thứ gì đó, nếu có thể đào được thứ đó lên thì có lẽ các em có thể rời khỏi "Trường trung học số 13”."
"Thứ dưới lòng đất?" Tô Dung nghiêng đầu, có chút thắc mắc, "Anh nói đến cái gì?"
Cô cố tình hỏi như vậy, thực tế khi Vương Kiến Quốc vừa nói ra, cô đã nghĩ đến thi thể của vị hiệu trưởng đời đầu. Mặc dù trong cuốn "Lịch sử trường trung học số 13" không đề cập đến việc cuối cùng ông ta được chôn ở đâu, nhưng nghĩ cũng biết chắc chắn là ở "Trường trung học số 13."
Mà cho dù trường có thay đổi thế nào thì cũng không đụng đến phần đất bên dưới, như vậy chứng tỏ dưới lớp đất này nhất định phải có thứ gì đó. Lúc Vương Kiến Quốc vừa nói, cô đã liên kết rất nhiều chuyện lại với nhau.