Cảm giác khó chịu bất ngờ khiến "Nó" nhíu mày, động tác đứng dậy cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Cùng với động tác này, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ khiến Tô Dung và những người khác không khỏi lùi lại vài bước.
Không ít người xuất hiện cảm giác tuyệt vọng, không phải là vì hai bước lùi lại này đã gây ảnh hưởng gì đến cơ thể họ. Mà là họ chân thành cảm nhận được khoảng cách sức mạnh thực sự quá lớn, ngay cả khi họ chưa thực sự dùng hết sức, cũng có thể thấy được khoảng cách lớn giữa hai bên. Họ thậm chí không thể gây ra bất kỳ tổn thương hiệu quả nào cho đối phương, vậy làm sao có thể mong chờ đánh bại "Nó"?
Mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng mọi người vẫn kiên trì ném đủ loại đạo cụ lên. Ngoài đạo cụ bảo vệ mạng sống, những thứ khác mặc kệ có tác dụng hay không, đều ném hết lên. Bây giờ họ gần như đã không còn đường lui, không thành công thì thành nhân!
Người đàn ông không thèm để ý đến cuộc tấn công của họ, "Nó" đang khởi động, hay có thể nói là đang hoàn toàn thích ứng với cơ thể này. Đồng thời, một màn sương mù dày đặc bốc lên. Từ xa vọng lại tiếng bước chân, nhưng rất nhanh đã dừng lại.
Những bước chân ấy hẳn là của dân địa phương, bị Bạch Liễm đang canh gác bên ngoài ngăn lại.
Tô Dung đã cảm thấy không ổn, "Nó" vẫn chưa thích nghi với cơ thể này mà đã mạnh mẽ đến thế. Nếu thực sự thích nghi rồi, thậm chí bắt đầu phản công, thì những điều tra viên như họ có lẽ không trụ được một hiệp.
Trong nháy mắt, trong đầu cô chợt hiện ra những lời mà “ý thức thế giới” đã nói với cô. Nó nói: “Chỉ có chính "Nó" mới có thể đánh bại "Nó".
Nghĩ đến đây, cô không chút do dự nắm chặt viên hồng ngọc trên thánh giá trước ngực, kích hoạt [Thánh giá chữ thập bảo vệ màu đỏ].
Ngay giây tiếp theo, tất cả mọi người đều nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ chói mắt bùng nổ trên người cô, ngay cả ánh mắt của "Nó" cũng bị thu hút.
Ánh sáng đỏ biến mất, Tô Dung lơ lửng giữa không trung, mái tóc ban đầu được buộc thành đuôi ngựa giờ đây tung bay như dải lụa đen óng sau đầu? Mặc dù họ không nhìn thấy chính diện khuôn mặt cô, nhưng có thể cảm nhận được một khí thế vô song.
Cái khí thế đó thực sự xuất phát cùng một nguồn gốc với gã đàn ông tái nhợt đang đứng trong quan tài!
Lúc này trong mắt Tô Dung vô cùng lạnh lùng, không chứa bất kỳ cảm xúc nào, lặng lẽ quan sát “Nó’. Một lát sau, khóe miệng cô đột nhiên cong lên, trong mắt cũng nhuốm đôi chút ý cười đùa cợt và thích thú: "Tìm thấy rồi."
Từ góc nhìn của cô, có thể thấy gã đàn ông tái nhợt tỏa ra hơi thở quỷ dị màu đỏ nhạt, trên cánh tay phải có một luồng hắc khí rất nhỏ, nếu không quan sát kỹ sẽ không phát hiện ra.
Vị trí đó trùng khớp với vị trí khe nứt của quan tài, đều ở bên phải.
"Chúng, ta, nên, hợp, tác." Gã đàn ông tái nhợt đột nhiên mở đôi môi đỏ thắm, nói từng chữ một, dường như vẫn đang thích nghi với cách nói của loài người.
Đôi môi của hắn quá đỏ, một khi cử động, tầm mắt của mọi người gần như chỉ có thể bị đôi môi đó thu hút. Họ như nhìn thấy dòng máu cuồn cuộn bên trong lớp da mỏng manh đó.
"Nó" nói càng lúc càng trôi chảy: "Chúng, ta, đều, là, quỷ, quái, nếu, ngươi, đồng ý, hợp tác, với, ta, sẽ, có, cả, một, hành, tinh, nuôi, dưỡng, ngươi, sớm, muộn, gì, ngươi, cũng, sẽ, trở, nên, mạnh, mẽ, như, ta, vậy. Còn, nếu, ngươi, chọn, tiêu, diệt, ta, rồi, trở, về, như, cũ, ngươi, vẫn, chỉ, là, một, con, người, yếu, đuối."
Đến đây, "Nó" cứng nhắc nở một nụ cười: "Hầu như chỉ có một lựa chọn, ta nghĩ ngươi biết phải chọn như thế nào rồi đi?"
Tất nhiên là trên thực tế, "Nó" không muốn hợp tác với bất kỳ ai, đặc biệt là đối phương lại là loài người thấp hèn trong mắt "Nó". Cho dù đối phương hiện giờ đã trở thành quỷ quái giống như "Nó", thì trong mắt "Nó", cô vẫn chỉ là một bản sao mà thôi.
Nhưng "Nó" hiểu rõ ở trạng thái quỷ quái, có lẽ đối phương có thể nhìn thấy điểm yếu của mình, vì vậy, thay vì đánh nhau với cô ngay bây giờ, "Nó" hy vọng có thể dụ dỗ Tô Dung hợp tác với mình. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc rồi sẽ loại bỏ cô.
Ban đầu, "Nó" đáng lẽ không có điểm yếu, đây là cơ thể người hoàn hảo mà "Nó" đã dày công chuẩn bị cho bản thân. Thực ra, "Nó" hiểu rõ trong khoảng thời gian Bạch Liễm xâm nhập vào cơ thể này, anh đã làm một số động tác nhỏ với cơ thể này.
Nhưng "Nó" cho rằng không có gì to tát, đó chỉ là một dây thần kinh bị rối loạn trong não mà thôi. "Nó" có thể kiểm soát não của cơ thể này, mặc dù không thể thay đổi những hành động nhỏ đã hình thành của Bạch Liễm, nhưng vẫn có thể kiểm soát được, không để dây thần kinh rối loạn đó gây ảnh hưởng gì đến mình.
Nhưng ngay khi viên xúc xắc của Tạ Kha Kha rơi xuống đất, "Nó" đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ. Đây là cảm giác mà "Nó" với tư cách là một quái vật tuyệt đối sẽ không bao giờ trải nghiệm được, đến nỗi "Nó" mất đi sự kiểm soát dây thần kinh trong một khoảnh khắc, tạo ra một điểm yếu cho chính mình.
Những sự trùng hợp khó chịu, "Nó" gần như không kiềm chế được muốn giết hai kẻ ngu ngốc kia.
"Ngươi nói đúng đấy." Tô Dung đồng ý gật đầu, "Nếu có nguồn dinh dưỡng từ một hành tinh, ta chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ như ngươi. Không, mạnh mẽ hơn người."
Trạng thái quỷ quái làm cho cô có chút kiêu ngạo, nhưng Tô Dung càng thích gọi cái này là sự tự tin tuyệt đối vào bản thân: "Nhưng có một điều ngươi nói sai rồi."
"Cái gì?"
"Ngay cả khi ở trong trạng thái con người, ta cũng không yếu đuối, nếu không làm sao có thể ép thứ phế vật như ngươi đến bước này chứ?" Cô cười khẩy một tiếng, không che giấu sự chế nhạo của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương trở nên tức giận, cô càng cảm thấy vui vẻ hơn. Một kẻ thất bại ngay cả khi ở trong trạng thái con người, sao lại dám yêu cầu hợp tác với cô? Thật là một trò cười!
Đột nhiên, biểu cảm của "Nó" trở nên bất động. Cũng trở nên bất động như thế còn có tiếng thở nhẹ của các điều tra viên, một chiếc lá rơi đang bay xuống, một tia nắng chiếu trên người Tô Dung...
Cô từ từ buông tay khỏi đồng hồ [Thời gian tuyệt đối], nếu không phải để thu hút sự chú ý của đối thủ, từ đó sử dụng đạo cụ quan trọng này, thì cô cũng chẳng cố ý chọc giận đối thủ làm gì.
Rốt cuộc Tô Dung biết rất rõ, cho dù biết được điểm yếu của đối thủ, thì với thực lực hiện tại của cô, chưa chắc đã có thể áp sát được "Nó". Áp chế về cấp bậc quá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả áp chế của quỷ quái đối với con người.
May mắn là cô đã thành công, cho dù là "Nó" cũng phải chịu sự áp chế của đạo cụ quái đàm, đây chính là sự trói buộc có hiệu lực mạnh nhất của thế giới này đối với "Nó".
Tô Dung cầm theo [Xẻng phệ linh], sải bước đi tới. Cảm ơn [Xẻng phệ linh] đã được nâng cấp vô số lần, cứng rắn vô cùng, cho dù đối mặt với "Nó" cũng có thể gây ra sát thương.
Cô không chút do dự bao phủ năng lượng quỷ quái của bản thân lên thân xẻng, đâm thẳng về phía luồng khí đen kia, sau đó hơi hài cười nói: "Vậy thì, danh hiệu chúa cứu thế này tôi nhận vậy!"
Trong khoảnh khắc mũi xẻng đâm vào tấc da thịt đó, cơ thể kia lấy tấc da thịt ấy làm tâm điểm, màu đen nhanh chóng tràn ra, rồi với tốc độ cực nhanh bao trùm toàn thân.
Đột nhiên, một tiếng "rắc" vang lên, trên cơ thể màu đen xuất hiện một vết nứt. Vết nứt ngày một nhiều, giống như mạng nhện dần lan rộng, đến cuối cùng bỗng nhiên vỡ tan tành. Gió thổi, những bột than này bay lên rồi tan biến trong không khí.
Cùng lúc đó, Tô Dung mặt không biểu cảm thoát khỏi trạng thái quỷ quái của mình.
Theo cơ thể vất vả mà "Nó" mới tạo ra hóa thành tro bụi, thông báo của "Ý thức thế giới" cuối cùng cũng đến chậm -
[Xin chúc mừng điều tra viên "Cà Phê" của Hoa Hạ... Tô Dung đã phá hủy nguồn ô nhiễm của [Quái đàm quy tắc cố định] ‘Trường trung học số 13” ... "Nó" đã bị tiêu diệt hoàn toàn!]
[Thế giới này sẽ khởi động lại dòng thời gian sau 30 ngày, thời gian quay trở lại mười năm trước. Lần này "Nó" sẽ không còn hạ xuống xuống Trái Đất nữa.]
【 Cuối cùng, xin thay mặt Trái Đất cảm ơn chúa cứu thế Tô Dung và người hợp tác Bạch Liễm vì những đóng góp của họ cho Trái Đất. 】
Truyện đã hoàn chính văn rồi ạ, còn mấy phiên ngoại về thời gian 30 ngày khởi động lại trái đất, cùng với sau khi nhân vật chính quay về thế giới cũ thì nhóm mình sẽ không edit. Cảm ơn mọi người đã đề cử và ủng hộ truyện. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!