Không hề thiếu một chút công năng nào.
Như thế thật sự rất thuận tiện! Cô lập tức kinh ngạc vui vẻ một trận. Nếu những đạo cụ mà cô mua đều có thể biến thành tấm card, cũng không cần lo lắng túi áo không để đủ đạo cụ nữa.
Nhưng mà【 Xẻng phệ linh 】làm thế nào để biến thành một tấm card chứ?
Tô Dung nhớ lại động tác vừa rồi, một lần nữa đặt【 Xẻng phệ linh 】vào trong túi áo. Trong nháy mắt khi chạm vào【 Ví sinh tiền 】, cái xẻng cô đang nắm trong tay lập tức “Vèo” một cái biến thành tấm card.
Chẳng lẽ là tác dụng của【 Ví sinh tiền】 tác dụng sao? Tô Dung trừng lớn đôi mắt, lấy 【 Ví sinh tiền 】 ra. Suy nghĩ một chút, cô lại lấy【Phấn thành thật】trong túi áo bên trái ra, cho hai thứ này tiếp xúc với nhau.
Lại “Vèo” một cái, quả nhiên 【 Phấn thành thật 】 cũng đã biến thành một tấm card có bản vẽ【 Phấn thành thật】ở trên. Chẳng qua tấm card này có màu xanh.
Màu sắc trên tấm card đại diện cho điều gì?
Tô Dung đem các đạo cụ còn lại biến thành tấm card, ngoại trừ 【 ghim cài áo của nhân viên ưu tú】 không có sự thay đổi, những đạo cụ khác đều biến thành tấm card.
Trong đó 【Băng từ âm nhạc】 có màu xanh lục, 【 Mai rùa đen phòng ngự】và【 Nấm đỏ đầu lâu】 là màu xanh.
Kết hợp với tác dụng của tấm card, Tô Dung suy đoán màu sắc của tấm card có liên quan đến chất lượng của nó. Chất lượng của màu đen là cao nhất, tiếp theo là màu xanh, cuối cùng là màu xanh lục. Còn việc có những màu sắc khác hay không, cô cũng không thể xác định được.
Nhưng trên thực tế màu sắc trên tấm card cũng không đại diện cho quá nhiều thứ, cho dù là tấm card màu xanh lục, dùng tốt cũng có thể cứu sống một mạng người. Không có đạo cụ nào là phế vật, chỉ có điều tra viên là phế vật.
Còn việc【ghim cài áo của nhân viên ưu tú 】 vì sao không thể biến thành tấm card, Tô Dung nghi ngờ việc này có khả năng liên quan đến “Tập đoàn Tích Tắc”. Dù sao đây cũng là đạo cụ đặc trưng cho thân phận của người ta, bỏ thêm một ít kỹ năng đặc biệt cũng là bình thường.
Cô nhìn【 Ví sinh tiền】màu đen, sự vui sướng trong lòng như sắp tràn ra ngoài. Đạo cụ này thật sự chính là bảo bối! Chẳng những có thể tự sinh ra tiền tệ quái đàm, thế nhưng còn có thể chứa đựng đạo cụ. Khó trách mỗi một người trong thế giới quái đàm đều khao khát muốn có nó, nếu là cô cô cũng muốn!
Đem tất cả những đạo cụ đã biến thành tấm card nhét vào ví tiền, Tô Dung mới giả vờ như không có việc gì đi ra ngoài.
Khi cô và Tạ Kha Kha ở cùng nhau, thế giới bên ngoài đã bùng nổ.
“Cà phê”, “Cà phê”, lại là “Cà phê”! Đây đã là lần thứ ba!
Cho dù là ai cũng nhìn thấy rõ ràng, “Cà phê” này chính là một điều tra viên tinh anh, tuyệt đối chắc chắn là một người có bản lĩnh. Nếu không dựa vào cái gì có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm tận ba lần liên tục chứ?
Không sai, chính phủ đã xác định đây chắc chắn là tiêu diệt ba nguồn ô nhiễm liên tục. Nếu không vì sao thời gian thông báo lại gần nhau như vậy.
Còn cái tên “Con bà nó” chưa bao giờ xuất hiện trước đây, những người khác đoán có lẽ tên này ôm đùi “Cà phê’ nằm chơi cũng thắng. Dù sao chỉ cần nhìn cái tên này, cũng đủ để giải thích một số vấn đề.
Hơn nữa thông báo toàn cầu vẫn luôn có một giả thuyết, chính là tên được thông báo phía trước, thì sự cống hiến càng lớn hơn. Đương nhiên đồng nghĩa với việc, tên ở phía trước, phần thưởng cũng mạnh hơn.
Một điều tra viên có thể liên tục tiêu diệt ba nguồn ô nhiễm, đã bắt đầu có rất nhiều người suy đoán người này có đạo cụ hoặc năng lực gì đó để phát hiện nguồn ô nhiễm hay không.
Về phần “Con bà nó”, cũng bắt đầu có không ít người tìm kiếm tin tức của cậu ta. Tuy rằng người này không nhất định rất lợi hại, nhưng khẳng định sẽ biết tin tức về “Cà phê”.
Cùng lúc đó, những nhân viên chính phủ sắp xếp đám người Tô Dung đi đến “Điểm dị thường” cũng bắt đầu liên hệ với người mình đã phái đi, xem bọn họ có bị quái đàm lựa chọn hay không.
“Tô Dung! Anh Lưu gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi có bị quái đàm lựa chọn hay không.” Tạ Kha Kha nhìn tin nhắn trên điện thoại, không quá xác định hỏi: “Tôi có nên nói sự thật cho anh ấy không?”
Tô Dung nhún vai: “Dù sao cậu cũng không giấu được, cứ trực tiếp ăn ngay nói thật đi.”
Dù sao lúc nãy tên nhóc này đã hô to câu “Tôi không hề muốn bị gọi bằng cái tên này” , chỉ cần xem camera giám sát, có lẽ sẽ nghe được rất rõ ràng. Muốn giấu cũng không có khả năng giấu được, chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của chính phủ không bị “nó” chú ý mà thôi.
“Cũng đúng!” Tạ Kha Kha ngốc nghếch gãi đầu, thành thật gõ chữ trả lời tin nhắn.
Sau một lát cậu ta ngẩng đầu, giọng nói mang theo sự xin lỗi: “Anh Lưu nói sau khi tôi xuống xe phải trực tiếp đến tìm người phụ trách của đại học Q, còn yêu cầu cậu đi cùng tôi qua đó.”
Sở dĩ anh ta muốn Tô Dung cùng đi qua đó, chắc chắn là vì sợ cô làm lộ bí mật, cho nên muốn nhắc nhở một phen. Nếu nói như vậy, vẫn là do cậu ta liên lụy đến người ta.
Đương nhiên Tô Dung không ngại: “Không sao cả, dù sao hiện tại cậu cũng là điều tra viên tinh anh, yêu cầu bảo mật thân phận rất cao. “
Nói xong, cô dựa người vào phía sau, thay đổi tư thế thoải mái hơn lấy di động ra, nhấn vào diễn đàn quái đàm.
Cô xem nhẹ các bài viết có ý đồ vạch trần thân phận của cô, trực tiếp tìm “Sở nghiên cứu số 3”, sau khi ấn vào danh mục bài viết phổ biến, bài viết đầu tiên chính là bài cô muốn, bên trên là tiêu đề được in đỏ.
《Ba tổ chức lớn trong thế giới quái đàm, nếu không biết những điều này bạn sẽ lạc hậu! 》*