“Cậu… Ôi, được rồi!” Tôn Giai Kỳ có loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không khuyên nhủ nữa. Thứ nhất bởi vì nhìn qua Tô Dung cũng không phải người dễ dàng dao động bởi lời nói của người khác, khuyên cũng vô dụng. Thứ hai nếu đã gia nhập, đổi ý quá nhanh cũng không tốt.
Biết cô ấy chỉ vì muốn tốt cho cô, Tô Dung cười, chủ động giúp cô ấy tham mưu: “Cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào vậy? Trước tiên cứ nói rõ một chút, nếu tôi cảm thấy cái nào tốt, tôi sẽ đề nghị cậu không tham gia cái đó.”
“Vì sao?” Lần đầu tiên nghe thấy lý luận này, Tôn Giai Kỳ tò mò hỏi.
Tô Dung lộ ra nụ cười giả tạo: “Bởi vì ánh mắt lựa chọn câu lạc bộ của tôi từ trước đến nay đều không ra gì.”
Nếu không năm đó cô cũng sẽ không chọn phải một câu lạc bộ thám tử toàn là các thành viên phế vật. Cho dù có quen biết cộng sự ở đó, nhưng cũng không thể tiêu trừ oán khí của cô
Bảy giờ chiều ngày hôm sau, sau khi học xong, Tô Dung thu dọn một chút, mặc chiếc áo gió màu đen, cột tóc đuôi ngựa, tiện tay đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Cả người nhìn qua giống như có thể hóa trang thành nữ sát thủ bóng đêm bất cứ lúc nào.
Chờ sau khi đem【 Ví sinh tiền 】 và các đạo cụ khác cất vào, cô mới đi ra khỏi kí túc xá.
Khi đi tới cửa Điền Khinh Khinh tò mò hỏi: “Đã trễ thế này cậu còn muốn đi đâu?”
“Đến câu lạc bộ.”
Sau khi xuống dưới lầu, Tạ Kha Kha đang chờ cô. Cậu ta thoạt nhìn rất hưng phấn, dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia hoạt động của câu lạc bộ: “Tô Dung, cậu nói xem hoạt động của Xã đoàn quái đàm là gì?”
Tô Dung cũng không nói những suy đoán hôm nay cho cậu ta nghe, dù sao đó cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, nếu đoán đúng thì tốt, nhưng nếu đoán sai, có khả năng sẽ khiến người khác thất vọng.
Một đường đi đến phòng 501 của lầu 1, trong phòng đã có một ít người đang đứng. Tô Dung quan sát một chút, phát hiện có lẽ đều là sinh viên năm nhất, bởi vì nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy sắc mặt của họ có chút căng thẳng.
7 giờ 25 phút, một chàng trai mặc áo sơ mi màu tím bảnh bao đi đến, anh ấy đeo kính râm và khuyên tai, tóc nhuộm vàng chói mắt, khuôn mặt tinh xảo.
Tạ Kha Kha nhỏ giọng nói với Tô Dung đứng bên cạnh: “Đây là anh Mai.”
Tô Dung: “…”
Mai Lạc quét mắt nhìn mọi người một vòng, sau khi xác định mọi người đã đến đông đủ liền vỗ tay: “Mọi người tìm một chỗ ngồi xuống đi, cố gắng ngồi phía trước một chút. Tôi là Mai Lạc, Xã trưởng Xã đoàn quái đàm.”
Khi anh ấy nói ra tên của mình, Tô Dung rõ ràng nghe được một số người trong phòng học phát ra tiếng kinh hô. Cô lập tức thư thái hơn không ít, quả nhiên không phải chỉ có một mình cô hiểu lầm.
Đối với việc mọi người hiểu lầm giới tính của mình, rõ ràng Mai Lạc đã trải qua rất nhiều lần. Anh ấy mỉm cười đợi trong chốc lát, chờ sau khi mọi người đều yên tĩnh mới tiếp tục nói: “Hôm nay là hoạt động đầu tiên nên cũng không có gì để làm, chủ yếu tôi sẽ nói rõ cho mọi người biết hoạt động của Xã đoàn quái đàm chúng ta.”
Nghe được anh ấy muốn giới thiệu hoạt động của câu lạc bộ, trong phòng học nhỏ lập tức vang lên tiếng ồn ào. Mọi người đều sôi nổi chọn một vị trí gần bục giảng, hết sức chuyên chú nghe giảng. Hiệu suất đó, thật sự cao hơn rất nhiều so với những tiết học trước.
Mai Lạc vẽ sơ đồ tư duy trên chiếc bảng đen, chỉ vào sơ đồ nói: “Mục đích chủ yếu của Xã đoàn quái đàm chính là nâng cao năng lực sinh tồn trong quái đàm, cho nên hoạt động của chúng ta chỉ có hai thứ—— rèn luyện, thực chiến.”
“Rèn luyện mọi người cũng hiểu, ngoại trừ thời gian cố định mỗi ngày tiến hành chạy bộ, hít đất và một số huấn luyện thể lực bên ngoài ở trung tâm huấn luyện, còn có một ít huấn luyện khả năng ghi nhớ.”
“Vậy thật chiến là cái gì?” Một nam sinh tính tình hấp tấp nhịn không được hỏi.
Mai Lạc không vui liếc mắt nhìn nam sinh đó một cái, nhưng giọng điệu là hài hước trước sau như một: “Lần sau muốn lên tiếng thì phải giơ tay trước nha~”
“Hả… Được!” Nam sinh lắp bắp trả lời, chờ sau khi Mai Lạc thu hồi tầm mắt, lúc này người này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa mới trong nháy mắt cậu ta có cảm giác giống như đang bị dã thú theo dõi, lông tơ cả người đều dựng đứng lên, quả nhiên không hổ danh là đại lão đã trải qua bốn quái đàm đúng không?
“Huấn luyện hằng ngày mỗi một thành viên đều phải đến, nếu có việc có thể xin nghỉ. Nếu quá ba lần chưa được phê duyệt đã bỏ chạy bộ, bạn sẽ mãi mãi mất đi cơ hội thực chiến.”
Sau khi cảnh cáo xong, Mai Lạc bắt đầu nói đến thực chiến mà mọi người đang tò mò nhất: “Nói vậy mọi người ở đây đều có hiểu biết hoặc ít hoặc nhiều với thế giới quái đàm, có ai có thể nói thử, thế giới quái đàm và thế giới hiện thực khác nhau như thế nào không?”
Cò một vài người giơ tay lên, bọn họ đều muốn lưu lại một ấn tượng tốt với Xã trưởng.
Nhìn mấy người giơ tay một vòng, Mai Lạc khẽ cười một tiếng, nhưng lại chỉ vào Tạ Kha Kha ngồi bên cạnh Tô Dung không hề giơ tay: “Tạ Kha Kha, cậu trả lời đi.”
“A?” Tạ Kha Kha mờ mịt đứng dậy, còn ngây ngốc hỏi một câu: “Nhưng em không giơ tay mà?”
Tô Dung ở bên cạnh xấu hổ che mặt lại, thật muốn làm ra dáng vẻ không quen biết người này, người khác có tin không?
Mai Lạc cũng bị chọc cười: “Cho nên mới gọi cậu, mau trả lời câu hỏi đi.”
Khuôn mặt Tạ Kha Kha đầy khổ sở, ba của cậu ta sau khi nghe cậu ta tự xưng bản thân đã trở thành điều tra viên liền nhanh chóng vơ vét rất nhiều tin tức về thế giới quái đàm cho cậu ta, lúc này cũng không phải hoàn toàn không biết gì.