Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng lại, quyết định thật nhanh: "Nhanh lên giường!"
"Hoàng Đào thì làm sao?" Tô Dung không nhịn được hỏi.
Trong lúc nguy cấp, hiển nhiên Triệu Bằng không muốn lo cho người bị ô nhiễm này.
"Lo cho cô ta làm gì? Để cho cô ta chết đi!"
Vương Kiến Quốc do dự một chút, nghiêng đầu cùng với Tô Dung khiêng Hoàng Đào đi lên một cái giường, sau đó cũng trở về giường mình, không quên xếp giày không cho mũi giày hướng về giường.
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ có Hoàng Đào là đang không ngừng giãy giụa đụng vào giường quan tài, vừa gào lên: "Để cho tôi đi xuống! "Ngài ấy" đến rồi! "Ngài ấy" đến đón tôi rồi!"
Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có tiếng giãy giụa và tiếng kêu của cô ta.
Đột nhiên một tiếng loảng xoảng vang lên, tiếng Hoàng Đào cũng dừng lại.
Đến đây, trong bóng tối đã không còn tiếng động gì nữa.
Tô Dung che miệng, co rúc trong giường quan tài, cẩn thận không để cho mình hít thở quá lớn tiếng. Cô cảm thấy không khí lạnh đang chậm rãi vây quanh mình, tầm mắt của "nó" đang nhìn về phía cô!
Cảm giác giống như có gai trên lưng, làm cho trong lòng Tô Dung vang lên tiếng chuông báo động, gần như muốn nhảy cẫng lên chạy trốn. Nhưng cô nhịn xuống, không nhúc nhích giống như người chết vậy.
Tiếng nước chảy nhẹ nhàng, hoặc là giống như có vật gì đó gõ lên giường quan tài, lại còn phát ra tiếng "lộp bộp lộp bộp” làm cho người ta ê răng, đánh thắng vào màng nhĩ của Tô Dung. Cô không nhịn được ảo tưởng rốt cuộc khu đồ dùng hằng ngày xảy ra chuyện gì, mới có thể xuất hiện âm thanh này.
Phải nghĩ đến chuyện khác. Tô Dung tự nói với mình như vậy. Cô rõ ràng ý thức được, nếu như vẫn luôn chú ý đến tiếng động kỳ lạ đó, có lẽ cô cũng sẽ bị "nó" ảnh hưởng.
Nghĩ cái gì đây? Suy nghĩ đến sự khác nhau của hai thế giới đi.
Lúc vừa mới đến thế giới này, thật ra Tô Dung rất kinh ngạc. Bởi vì thế giới này quá hòa bình
Ở thế giới của cô, tội phạm nhiều như chó, gần như mỗi tuần đều xuất hiện án mạng, Tội phạm bình thường có thể bị bắt, tội phạm chỉ số thông minh cao thì chỉ có thể trở thành một vụ án chưa được giải quyết trong đống hồ sơ chất cao như núi
Trăm quỷ đi đêm, ai cũng run sợ.
Cho nên cô mới trở thành trinh thám, không vì gì khác, chỉ vì thăm dò chân tướng, còn tìm ra sự thật.
Khắc tinh của tội phạm đã không còn là cảnh sát, mà là những trinh thám bọn họ. Trước tình huống này, thật ra ngày thường của Tô Dung rất nguy hiểm. Có quá nhiều người muốn giết cô, cho nên thế giới này khi không được quái đàm chọn trúng thì thật sự quá yên bình với người như cô.
So sánh với thế giới lúc trước của cô, thật ra nguy hiểm bên trong quái đám này cũng chỉ như vậy mà thôi. Nhiều nhất thì có mấy thứ không khoa học bên trong.
Nghĩ như vậy, đột nhiên Tô Dung không sợ như vậy nữa.
Vào lúc này thời gian giống như trở nên dài đằng đẵng, không biết qua bao lâu, đột nhiên đèn lại sáng lên.