Trong quy tắc cuối cùng của phần quy tắc thứ nhất* đã nói, thực tập sinh không được từ chức, chỉ bị sa thải. Dù là kẻ ngốc cũng biết bị sa thải chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, có lẽ sẽ không sống nổi, cho nên muốn rời khỏi công ty quỷ quái này chỉ có một con đường, đó chính là trở thành nhân viên chính thức, sau đó từ chức.
*Có hai phần quy tắc, một là ‘Những điều thực tập sinh cần biết tại ‘Công ty đóng hộp thịt tươi nhỏ’, hai là ‘Nhân viên chăm sóc khách hàng cẩn biết tại ‘Công ty đóng hộp thịt tươi nhỏ’
Như vậy nói cách khác, nhiệm vụ của cô chính là trở thành một nhân viên chính thức.
Muốn trở thành nhân viên chính thức có liên quan trực tiếp và vô cùng chặt chẽ đến số điểm, tuy rằng quy tắc số hai có sai sót, nhưng không thể phủ nhận điều này.
Nhìn bên ngoài thì trong quy tắc tổng cộng có bốn điều liên quan đến việc cộng trừ điểm, trong đó ba điều là trừ điểm, chỉ có một điều được cộng điểm.
Chỉ khi hoàn thành công việc vượt chỉ tiêu mới được cộng điểm, việc này rõ ràng là đang khích lệ nhân viên làm việc, nhưng lại không cho phép nhân viên tăng ca.
Trong lúc cô đang tự hỏi, bà lão đột nhiên mở miệng: “Cô gái nhỏ, xem xong chưa?”
Tô Dung sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: “Xem xong rồi.”
Căn cứ vào diện mạo, hiện tại cô phải sắm vai một sinh viên không quá thông minh, biểu hiện chất phác một chút sẽ tốt hơn.
Sau khi xác định cô đã xem xong, bà lão gật đầu, tự giới thiệu: “Sau này chúng ta còn phải hợp tác một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này cháu có thể gọi bà là bà Hoa.”
“Cháu tên là Hoa Hoa.” Nghe vậy, Tô Dung thuận miệng bịa một cái tên, dù sao đối phương cũng không định nói tên thật, cô bịa một cái tên giả cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên, bà Hoa chỉ mỉm cười hiền lành nói: “Vậy bà cháu chúng ta thật là có duyên, cháu muốn thảo luận về quy tắc một chút không?”
Đề nghị này đúng lúc hợp ý Tô Dung, cô vừa định gật đầu, cách đó không xa có một nam điều tra viên tóc rẽ ngôi mở miệng nói: “Mọi người có lẽ đều xem xong quy tắc rồi đúng không? Dù sao chúng ta cũng phải ở lại đây năm ngày, tôi cảm thấy có lẽ chúng ta nên giới thiệu với nhau một chút.”
Những lời này vừa dứt, mọi người đều biết có lẽ anh ta là một người mới lần đầu tiên tiến vào quái đàm khó khăn. Trên thực tế bởi vì quái đàm khó khăn luôn vượt qua mười ngày, nên ngoại trừ lần đầu tiên, trừ phi có nhiệm vụ hợp tác, nếu không Tô Dung sẽ không chủ động hỏi tên người khác.
Không có cách nào, có quá nhiều người, có người thậm chí đến khi chết bạn cũng chưa được tiếp xúc, hỏi cũng như không hỏi. Hơn nữa nếu trí nhớ không tốt, có khả năng còn không nhớ được tên, gọi tên không đúng chính là một vấn đề vô cùng xấu hổ, vậy nên tốt nhất là không nên hỏi.
Đương nhiên, khác với quái đàm ký túc xá lần trước, bởi vì chỉ có sáu người, lại ở cùng một kí túc xá, rõ ràng cần hợp tác, cho nên việc hỏi tên từng người là vô cùng cần thiết.
Nhưng việc biết tên của những người trong quái đàm có đến mười bốn người như thế này là không cần thiết, chỉ cần biết tên người hợp tác với mình là được. Đây cũng là nguyên nhân sau khi bà Hoa thấy Tô Dung đọc quy tắc xong liền tự giới thiệu.
Những người khác thâm ý liếc nhìn nhau, cũng không để ý đến anh ta, nên làm gì thì cứ tiếp tục làm. Bọn họ không nhận được tiền, tất nhiên cũng không rảnh rỗi dạy người khác quy củ. Trong quái đàm quy tắc, tự mình bảo vệ mình mới điều quan trọng nhất.
Mắt thấy bầu không khí dần trở nên xấu hổ, nữ điều tra viên hợp tác với tóc rẽ ngôi ngồi đối diện lên tiếng giải hòa giúp anh ta: “Được rồi, nhiều người như vậy thì giới thiệu làm gì? Mau ngồi xuống cùng tôi thảo luận về quy tắc đi.”
Tóc rẽ ngôi có thể tiến vào quái đàm khó khăn như vậy tất nhiên không phải kẻ ngốc, nhìn thấy tình huống này, sao anh ta có thể không hiểu bản thân đang tự bêu xấu? Vội vàng ngồi xuống giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Dung và bà Hoa hoàn toàn không nhìn bọn họ, hai người trao đổi sổ tay cho nhau. Quy tắc dành cho thực tập sinh của hai người họ giống nhau như đúc, nhưng quy tắc về bộ phận chăm sóc khách hàng của bà Hoa lại gọi là “Quy tắc của nhân viên ghi chép”, trong đó nội dung quy tắc số hai, ba và bốn không giống với Tô Dung.
【Hai, nhân viên ghi chép phụ trách ghi chép nội dung cuộc trò chuyện trong điện thoại, bao gồm câu hỏi của khách hàng và câu trả lời của bộ phận chăm sóc khách hàng.
Ba, không được nghe điện thoại, cũng không được viết bất cứ thứ gì không liên quan đến nội dung cuộc trò chuyện lên sổ ghi chép.
Bốn, khi sổ ghi chép khác với nội dung cuộc trò chuyện, nhân viên ghi chép sẽ bị hạ thấp điểm. 】
Trong ba quy tắc khác nhau này chủ yếu đều giới thiệu về công việc của nhân viên ghi chép.
Vẫn có một chút tương đồng, đó là nếu đối phương muốn hoàn thành công việc, vẫn sẽ có xung đột với quy tắc thứ năm.
Dù sao từ trước đến nay trí nhớ của điều tra viên đều rất tốt, nếu đã đặt bút viết lên giấy, dù không tự hỏi, cũng rất khó quên. Mà một khi nhớ rõ nội dung cuộc trò chuyện, sẽ vi phạm quy tắc thứ năm.
Rõ ràng bà Hoa cũng nhận ra điều này, thở dài: “Quái đàm này, muốn chúng ta nhất định phải bị ô nhiễm.”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Tô Dung lập tức hiểu ra ẩn ý trong hai quy tắc này. Không có ẩn ý gì cả, mục đích chính của quy tắc này là khiến bọn họ không thể không bị ô nhiễm.
Quái đàm quy tắc khó khăn, sự thao tác của “Nó” đã vượt qua quái đàm đơn giản rất nhiều. Trong quái đàm quy tắc đơn giản, “Nó” chỉ có thể sửa chữa vài chữ trong quy tắc.