Đau đớn, sự đau đớn vô tận. Trong sự tuyệt vọng cùng cực, cuối cùng Triệu Bằng cũng đi đến cái chết.
Ở bên ngoài, Tô Dung mơ hồ nghe được trong miệng bạch tuộc truyền đến âm thanh, đầu lâu bị cắn vang lên tiếng “Rắc rắc”, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Bằng vang lên, cũng ngày càng nhỏ. Từ trong khe hở, máu tươi không ngừng chảy ra, kết hợp cùng não người màu trắng tạo thành từng đốm.
Nhìn thấy cảnh tượng khủng bố này, cô đột nhiên nghĩ đến, tốc độ của bạch tuộc hiển nhiên đã vượt xa bọn họ, cho nên kịch bản chạy ở phía trước sẽ an toàn không thể dùng được. Có lẽ tiếng kêu la của Triệu Bằng đã hấp dẫn bạch tuộc, mới có thể bị tấn công đầu tiên.
“Đừng nhìn, mau chạy đi!” Vương Kiến Quốc thét chói tai đánh thức Tô Thức đang ngây ngốc, cô phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi rời khỏi khu thủy sản, hai người mới dừng lại, thở hổn hển không ngừng.
Siêu thị lúc này cũng yên tĩnh như khi bọn họ tiến vào, ánh đèn trắng chiếu xuống khiến gương mặt hai người không còn có huyết sắc. Biểu cảm của Vương Kiến Quốc rất khó coi: “Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chỉ còn lại hai người chúng ta. Nếu hôm nay không thể tìm được cách rời đi, có lẽ chúng ta phải chết ở chỗ này.”
“Chúng ta đến đi kho hàng đi.” Tô Dung liếm đôi môi khô khốc, nói: "Anh còn nhớ tờ giấy chúng ta đã nhìn thấy ở khu thủy sản không?”
“Con trai tiền bạc?” Vương Kiến Quốc hỏi.
Tô dung gật gật đầu: “Chúng ta cần phải có tiền, cái tên con trai tiền bạc này không phải đang áp chỉ gì đó với chúng ta sao? Trong kho hàng chưa chắc đã có dự trữ con trai tiền bạc, nhưng có lẽ cũng có thể giúp chúng ta có cách tìm được con trai tiền bạc từ khu thủy sản.”
"Nhưng quy tắc đã nói, nếu không phải nhân viên công tác thì không được vào kho hàng.” Trí nhớ của Vương Kiến Quốc rất tốt, nói xong liền có chút chần chờ: “Chẳng lẽ quy tắc này là giả?”
Quy tắc này là màu đen, hiện tại Tô Dung đã tin chuyện mình có thể nhìn thấy những quy tắc sai lầm, đương nhiên sẽ không nghi ngờ chuyện này.
Cô cau mày: “Chắc chắn chúng ta đã xem nhẹ cái gì đó.”
Chỉ có nhân viên công tác mới có thể vào kho hàng, nhưng bọn họ đã tìm kiếm khắp siêu thị, ngoại trừ mấy người bọn họ thì hoàn toàn không có ai tồn tại. Nếu không có nhân viên công tác, chẳng lẽ kho hàng chính là một khu vực cấm sao?
Nhưng rõ ràng không thể có khả năng này, bởi vì hiện tại bọn họ đã bị vây khốn. Mặc kệ nói như thế nào, quy tắc quái đàm cũng phải cho người ta phương pháp ra ngoài, nếu không lúc đầu cứ trực tiếp giết bọn họ không phải tốt hơn sao?
Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tô Dung: “Nhân viên? Em đã biết rồi!”
"Em nghĩ đến cái gì?” Tinh thần Vương Kiến Quốc rung lên, vội vàng hỏi.
Tô Dung lộ ra nụ cười hiếm có, khó lòng kìm nén đi về phía cổng lớn: “Quầy thu ngân! Em đã tìm được quy tắc đầu tiên ở trên ghế, còn có một bộ quần áo của nhân viên!”
Vương Kiến Quốc đi theo phía sau cô lập tức hiểu được ý của Tô Dung: "Ý em là, nếu chúng ta mặc quần áo của nhân viên vào, thì lập tức có thể xem như nhân viên rồi vào kho hàng sao?”
“Em đoán như thế.” Tô Dung khẳng định: “Nếu không thì không có phương pháp nào khác.”