Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 38

Chương 38 -
Chương 38 -

“Hiểu rõ!”

Bên kia, các thế lực đông đảo ở nước ngoài cũng bắt đầu vào việc.

“Đáng chết, cái tên‘ Cà phê ’ vì sao lại không phải người đẹp trong nước chứ. Chẳng lẽ Cà phê này không phù hợp với tiêu chuẩn cái đẹp của nước ta?”

“Dốc hết sức lực tìm người này cho tôi, chắc chắn hắn không phải điều tra viên của chính phủ Hoa Hạ. Tìm được hắn, sau đó mời hắn hoặc là diệt trừ hắn!”

“Quốc gia của chúng ta yêu cầu nhiều nhân tài như vậy, nước Hoa Hạ đã có rất nhiều nhân tài, nói vậy sẽ không quan tâm đến việc cho chúng ta một người đâu.”

……

Trong mười phút ngắn ngủi sau khi tin tức được lan truyền, toàn thế giới đều bắt đầu tìm kiếm truy lùng vị điều tra viên tên “Cà phê” này.

Mà lúc này, bản thân “Cà phê” đang đi trên đường về nhà.

Người đã chết trong quái đàm sẽ không chết ngay lập tức, mà sẽ bị xóa kí ức, trong vòng một tuần sẽ chết vì những nguyên nhân ngẫu nhiên. Cho tới bây giờ không ai có thể ngăn cản sự tử vọng ngẫu nhiên này, tình huống này có thể so sánh với việc《 Tử Thần đến 》.

Là người còn sống duy nhất, thật ra Tô Dung rất muốn hỏi thăm người tham gia cùng mình. Nhưng khi bọn họ nói chuyện cũng đã từng nói qua, mọi người đều từ các siêu thị trên toàn quốc bị đưa đến siêu thị quái đàm, cho nên Tô Dung hoàn toàn không thể tìm thấy những người khác.

Tuy nhiên điều này cũng chính là sự bảo vệ an toàn riêng tư lớn nhất cho cô, không tính Vương Kiến Quốc, những người khác đều đã mất trí nhớ, hơn nữa trong vòng một tuần đều sẽ tử vong, đương nhiên không có khả năng bại lộ thân phận của cô.

Còn Vương Kiến Quốc…

Tô Dung vô thức mím môi, không nhịn được thở dài một hơi. Cô cũng không biết cuối cùng Vương Kiến Quốc thế nào. Dựa theo thông báo lúc trước nghe được, cô thật sự đã thành công hủy diệt quái đàm. Nhưng lúc ấy Vương Kiến Quốc đã trở thành nhân viên của quái đàm, thật sự có thể nói đã trở thành một phần của quái đàm

Quái đàm bị hủy diệt, anh ấy thật sự có thể sống sót sao?

Khi về đến cửa nhà, Tô Dung liền cho tay vào túi muốn tìm chìa khóa mở cửa.

“Hả? Đây là cái gì?”

Cô cau mày lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, và một cái bóp tiền màu đen.

Chìa khóa này đúng là chìa khóa cửa, nhưng cái bóp tiền này từ đâu ra?

Là một người hiện đại có trình độ, Tô Dung sử dụng rất thuần thục các tính năng thanh toán trên điện thoại, tất nhiên sẽ không mang theo bóp tiền bên người. Huống chi đây rõ ràng là một cái bóp tiền của đàn ông.

Là khi ở siêu thị đã bị người khác nhét vào sao? Tô Dung cau mày, nhanh chóng mở cửa về đến nhà, sau đó mới thật cẩn thận mở cái bóp tiền ra.

Ngoài dự đoán chính là, bên trong ngoại trừ hai tờ tiền giấy thì không còn gì cả.

Mà tờ tiền giấy có giá trị lớn một trăm tệ này, vậy mà lại là tiền giấy dùng để vượt ải trong “Quái đàm Siêu Thị An Vui”!

Tô Dung trừng lớn đôi mắt, cảm thấy rất khó hiểu: “Sao thứ này lại bị mình mang ra ngoài?”

Bình Luận (0)
Comment