Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 380

Chương 380 -
Chương 380 -

Ảnh hướng của quản gia đối với phòng triển lãm có lẽ là có hạn, một chuyện này nhìn ra được từ chỗ ở phòng chính ăn cơm nói chuyện với phu nhân xong thì không còn nhìn thấy bóng dáng của ông ta. Hơn nữa trừ phu nhân ra thì quản gia không hài lòng với những người khác, nếu không địa vị của bọn họ cũng không thể không sánh bằng một quỷ từ bên ngoài như 'Pitt'.

Đã biết ông ta muốn báo ân, mà phu nhân lại sống không hạnh phúc, nhưng ông ta lại không thể nhúng tay quá nhiều vào phòng triển lãm này. Như vậy nhiệm vụ của điều tra viên thật sự rất rõ ràng --- để cho phu nhân hài lòng.

Sau khi nghe xong phân tích, Ngũ Minh Bạch hỏi cô có thể nói ra phương thức thông quan cho bọn họ không, Tô Dung nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Thật ra cái này giống với phòng triển lãm trước, mỗi một người đều có cách thông quan khác nhau. Tôi là nha hoàn, muốn phu nhân hài lòng chỉ cần lấy lòng bà ta là được. Mà với thân phận của các người thì phải do các người tự suy nghĩ ra cách làm cho phu nhân hài lòng."

Không sai, trong phòng triển lãm này cô được may mắn hiếm thấy. nhìn qua thân phận nha hoàn rất là yếu thế nhưng trái lại là người dễ thông qua nhất. Dĩ nhiên thân phận này cũng có hoàn cảnh xấu, đầu tiên vô cùng dễ chọc cho chủ tử tức giận, dù sao cũng là người làm, chỉ có thể cắn răng chịu đánh. Về chuyện này thì từ chuyện 'Pitt' đến tìm cô đầu tiên là có thể hiểu được, quỷ quái hại người cũng có suy nghĩ thứ tự trước sau.

Thứ hai thân phận này không có cơ hội tiếp xúc với những người khác, nếu như chỉ dựa vào một mình gần như không thể tìm được những tin tức khác trừ tin tức chỗ phu nhân.

Mặc kệ như thế nào, mình được may mắn một lần, Tô Dung hơi mỉm cười, vẫy tay với hai người còn lại: "Vậy tôi hoàn thành nhiệm vụ đi ra ngoài trước đây."

Trái lại cũng không phải là cô không muốn chờ hai người này, chỉ là lúc mới bắt đầu cô cũng đã nói, thân phận nha hoàn này rất nguy hiểm. Bất kỳ quái đàm quy tắc nào đều có giai đoạn đầu đơn giản hơn giai đoạn sau, rất thích hợp với phòng triển lãm này. Bây giờ cô còn chưa gặp nguy hiểm, bị các chủ tử nhằm vào, nhưng sợ là ở lâu thêm một chút sẽ phải thử nghiệm bị đánh bị phạt.

Nếu muốn thêm tội, lý do gì mà chẳng được. Chủ tử muốn tức giận, một lời, một hành động của cô cũng có thể để cho đối phương hoàn thành mục đích tức giận. Cho nên Tô Dung không muốn trải nghiệm khó khăn cấp địa ngục này.

Rời đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng có lẽ loại nguy hiểm này cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy vẫn đủ cho cô mạo hiểm.

Thấy Tô Dung rời đi, Ngũ Minh Bạch và Serena trố mắt nhìn nhau.

sau khi do dự một lát Serena hỏi: "Tô Dung là vũ khí bí mật gì đó mà Hoa Hạ các người mới đào tạo sao? Giống với ‘Cà Phê’ vậy?"

Trái lại cô ta không nghi ngờ Tô Dung là 'Cà Phê', trước không nói đến vấn đề tuổi tác, dù cho 'Cà Phê' cực kỳ nổi tiếng cùng tuổi với Tô Dung, vậy thì đến bây giờ 'Cà Phê' không muốn lộ thân phận, như vậy có thể thấy 'Cà Phê' không muốn để cho người khác nhận ra mình.

Nếu như cô ta chính là 'Cà Phê', muốn che giấu thân phận, vậy sẽ lựa chọn nhún nhường, sẽ không xuất hiện công khai giống như Tô Dung. Đối phương là một người thông minh, nhất định sẽ không để mình lộ ra ngoài ánh sáng như vậy.

Nhưng cô ta không biết, Tô Dung đang làm ngược lại với suy đoán bình thường. Cô biết phần lớn những người khác đều có suy nghĩ như Serena, đã như vậy, cô làm ngược lại là được.

Như vậy, bọn họ mới không liệt cô vào đối tượng nghi ngờ.

“Cô hỏi tôi, tôi phải đi hỏi ai đây?" Ngũ Minh Bạch cười khổ trong lòng, nhưng lại cảm thấy kiêu ngạo. Mặc kệ thế nào Tô Dung là người Hoa Hạ bọn họ, cô lợi hại đại biểu Hoa Hạ lợi hại, sao anh ấy có thể không kiêu ngạo được chứ.

Tô Dung lợi hại như vậy, anh ấy kiên quyết không để cho một viên minh châu bị lãng quên. Ngũ Minh Bạch quyết định, chờ sau khi ra ngoài sẽ tiến cử Tô Dung cho chính phủ, giúp đối phương được nhận sự ủng hộ giúp đỡ đầy đủ.

Đây là chuyện nhất định phải nói ra, bởi vì người nước ngoài Serena đã thấy được tiềm lực của Tô Dung. Nếu như anh ấy không nói, cuối cùng Tô Dung bị nước B cướp đi, vậy anh ấy khóc cũng không kịp nữa. Chẳng qua trước đó Ngũ Minh Bạch vẫn muốn hỏi ý nguyện của Tô Dung một chút, mặc kệ nói như thế nào đây cũng là chuyện liên quan đến cô, quả thật một người ngoài không thể tự chủ trương được.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt Ngũ Minh Bạch rất bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, sao biết được cơ mật quốc gia này chứ?"

Bên kia, Tô Dung đang lấy lòng phu nhân. Nha hoàn có phương pháp thông quan của nha hoàn. Cô chỉ cần lấy lòng phu nhân là được. Mặc dù cô là nha hoàn bên cạnh phu nhân, đền gần phu nhân, nhưng trong thời gian ngắn muốn để cho phu nhân hài lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cô không thể nào dùng mười ngày nửa tháng để cho phu nhân thích cô được. Chỉ là Tô Dung đã nghĩ ra cách.

Còn về hai người còn lại, cô cũng có chút suy nghĩ đối với cách thông quan của hai người họ. Người được phân phối cho bọn họ, chính là đối tượng mà bọn họ cần đối phó.

Ngũ Minh Bạch cần đối phó với lão phu nhân, có lẽ thuyết phục được lão phu nhân làm chỗ dựa cho phu nhân thì có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà Serena thì thảm hơn, ít nhất cô ta phải để cho thiếu gia bớt trò biến thái tình sắc kia, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện này đúng là rất khó, dù sao điều tra viên không thể ở lại chỗ này một hai năm giúp sửa đổi thói quen xấu được, nhưng cô ta có thể nói phương pháp sửa đổi cho phu nhân, chỉ cần phu nhân hài lòng, cô ta cũng có thể rời đi.

Nhưng bây giờ cô cũng không cần nói hết cho bọn họ biết. Chỗ Ngũ Minh Bạch, Tô Dung đã nói suy luận thông quan cho anh ấy, nếu như anh ấy còn nghĩ không ra cách thông quan, vậy thừa dịp này rời khỏi quái đàm này, đừng kéo chân sau của cô.

Mà Serena, phương pháp thông quan của cô ta tương đối phiền phức, Tô Dung cũng không hoàn toàn nắm chắc, nếu như phương pháp của cô sai để cho đối phương bị mất thời gian, nói không chừng sẽ bị ghi thù. Cho nên vẫn im miệng thì hơn, dù sao đối phương cũng không phải người Hoa.

Dùng một tiếng đồng hồ, Tô Dung quét dọn phòng sạch sẽ, lại đấm bóp cho phu nhân. Cô không có học đấm bóp trước đó, nhưng đối với phần lớn người mà nói, chỉ cần dùng lực thích hợp là được.

Sau khi đấm bóp sau, Tô Dung khuyên: "Phu nhân có muốn đi ra bên ngoài dạo không? Vừa khéo có thể tiêu cơm một chút. Nô tỳ nghe nói cứ ngây ngô ở trong phòng trong thời gian lâu sẽ không tốt cho thân thể."

Bởi vì rảnh rỗi không có chuyện làm, cho nên phu nhân cũng đi theo Tô Dung ra ngoài. Mà Tô Dung thì làm bộ dẫn phu nhân đi dạo khắp nơi trong Tống phủ, chờ sau khi đến gần phòng quản gia, mới giả vờ bày ra bộ dạng buồn thiu.

Tống phu nhân là một người rất tỉ mỉ, rất nhanh chú đến đến thay đổi này của Tô Dung, hỏi: "Ngươi sao thế, sao lại không vui thế kia?"

Tô Dung không lập tức trả lời, mà là chờ phòng quản gia đốt đèn, lúc này mới đứng ở một bên, thở dài: "Nô tỳ cảm thấy mình làm nha hoàn rất không xứng chức, phu nhân."

"Tại sao lại nói như vậy?" Tống phu nhân nghi ngờ hỏi.

“Bởi vì nô tỳ cảm thấy hình như ngài không hài lòng với nô tỳ, chuyện này có lẽ là do nô tỳ làm không tốt. Cầu phu nhân nói cho nô tỳ biết nô tỳ phải làm sao." Trên mặt Tô Dung là sự thành khẩn mang theo một chút bi thương.

Thấy được hình như mình đã làm cho người ta hiểu lầm, Tống phu nhân tính tình mềm yếu vội vàng nói: "Không có chuyện này, ta vô cùng hài lòng về ngươi, ở trong mắt ta ngươi là nha hoàn tốt nhất!"

Trên mặt Tô Dung tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, dĩ nhiên trên thực tế cô cũng rất hài lòng với câu trả lời này: "Phu nhân nói là thật sao?"

"Đúng vậy." Phu nhân khẳng định.

"Két ----"

Cửa phòng quản gia bị mở ra, đầu tiên lão quản gia cung kính cúi người với phu nhân, sau đó nhìn chằm chằm Tô Dung một lúc, mới cầm ra một con dấu nói: "Lấy đồ của ngươi ra đi."

Bình Luận (0)
Comment