"Hả?"
Nói thành công được lời đầu tiên, Tô Dung càng nói càng thuận hơn: "Chính là người cào bị thương mặt của tôi, lúc ấy tôi là muốn lừa gạt đến chỗ chúng ta, tất nhiên không thể đi lấy ký hiệu, nếu không hù dọa người ta chạy thì làm thế nào? Kết quả lúc tôi dẫn hắn đến lỗ đen, hắn lại vươn tay cào mặt tôi rồi đẩy tôi xuống, còn mình thì xoay người bỏ chạy. Vết thương trên mặt của tôi cũng được hình thành từ lúc đó."
Cô nói xong nhớ đến sơ hở trong lời này của mình, lại vội vàng bổ sung: "Tôi sợ các người nhìn thấy vết thương trên mặt mình, trong quá trình rơi xuống đã đeo mặt nạ."
Lời này nghe vào rất là hợp lý, đối phương lắc lắc cái đầu người, lập tức đầu người biến thành một món đồ chơi chú hề, sau đó đưa cho cô, lúc giao món đồ chơi cho cô, thì đột nhiên lại hỏi: "Vậy cô có cái gì mà ngại không đi nhận một mình? Chỗ này lại không có người."
"Lỡ như có đồng nghiệp trở lại thì làm thế nào?" Tô Dung có lý chẳng sợ: "Chỉ có mấy người các người biết tôi bị thương, tôi cũng không muốn để cho chuyện mình bị thương trên mặt để cho tất cả mọi người đều biết?"
Cô nói xong thì lấy ra một cái gương đưa cho đối phương: "Gương mặt của cô rất xinh đẹp, có thời gian thì nhìn nụ cười trên mặt của mình nhiều một chút."
Lời này thật sự làm cho người ta thoải mái, đối phương nhận lấy gương, trong nháy mắt khi nhìn vào mặt gương, lập tức hai mắt trở nên đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào trong gương.
Không sai, đây chính là [gương tự luyến cô gái] - đạo cụ quái đàm của Tô Dung.
Cô nhìn ra được, xem như mình đã tìm được lý do không có chút sơ hở nào, nhưng đối phương vẫn còn một chút nghi ngờ. Dĩ nhiên bởi vì trước đó có nam nhân viên kia đã chứng minh thân phận của cô, cho nên đối phương cũng không yêu cầu cô tháo mặt nạ xuống nữa. Chỉ là vẫn sẽ không tránh được bị hỏi mấy câu. Nói nhiều lỗi nhiều, bây giờ chuyện mà Tô Dung cần làm là diệt sạch hành động hỏi nhiều của đối phương.
Cho nên cô cố ý sử dụng [Gương cô gái tự luyến], trước khi đối phương tiếp tục đặt câu hỏi, khống chế đối phương.
Sau khi khống chế được nhân viên đồng phục đỏ, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Món đạo cụ này chỉ có thể tạm thời để đối phương nghe lời mình, nhưng chờ hiệu quả khống chế qua đi sẽ xảy ra chuyện.
Đối tượng mà lúc trước cô sử dụng đạo cụ quái đàm này là nhà thôi miên, nhà thôi miên có thể tự thôi miên mình, nhờ vậy mới không có vấn đề gì xảy ra.
Nhưng hiển nhiên nhân viên này không có chức năng này, cho nên Tô Dung không thể làm gì với cô ta, để tránh sau khi đối phương tỉnh lại trực tiếp xử cô tại chỗ.
Nhìn từ mặt này, thật ra khuyết điểm của [Gương cô gái tự luyến] rất lớn. Nhưng nghĩ đến sức mạnh mạnh mẽ của nó, khuyết điểm này cũng có thể chấp nhận được.
Bình thường mà nói, sử dụng loại đạo cụ này chính là lúc cuối cùng, khống chế nhân vật then chốt hoặc là Boss. Hoặc là lúc hỏi thăm tin tức mặc kệ hậu quả cũng có thể sử dụng.
Mà bây giờ hiển nhiên Tô Dung cũng không phải bởi vì hai nguyên nhân này mà sử dụng đạo cụ này, sau khi cô chờ đợi 1 phút, lấy [Gương cô gái tự luyến] từ trong tay đối phương, trong giọng nói lộ ra chút lúng túng dễ dàng nghe ra: "Ngại quá... Tôi nghĩ chúng ta cần phải trở về."
Bởi vì còn chưa đến hai phút, cho nên sau khi bị gương mê hoặc nhân viên đồng phục đỏ chỉ sửng sốt một chút, nhanh chóng khôi phục tinh thần. Sau đó nghe được giọng nói tràn đầy lúng túng của Tô Dung, nghĩ đến hành động mới vừa rồi của mình, nhân viên cảm giác vô cùng kinh ngạc. Cô ta lại bởi vì tự luyến, chiếm đoạt gương của người khác một đoạn thời gian như vậy!
Mặc dù nụ cười mỉm trên khuôn mặt của cô ta rất hoàn mỹ, nhưng cũng không đến mỗi tự luyến lâu như vậy nha. Đừng nói Tô Dung lúng túng, ngay cả cô ta cũng lúng túng vô cùng.
Trong lúc nhất thời, nhân viên đồng phục không để ý đến chuyện truy hỏi Tô Dung nữa, bây giờ cô ta đang đuối lý, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi làm cho cô ta lúng túng này.
"Chuyện đó, mới vừa rồi tôi thấy hình như trên mặt mình dính cái gì đó."
Nhân viên giải thích một câu, sau đó vội vàng nhảy xuống lỗ đen.
Tô Dung đạt được mục đích, không nhanh không chậm bỏ ký hiệu vào túi, lúc này cũng nhảy xuống theo?
Lần nữa trở về 'Khu công viên chú hề'. Tô Dung mới vừa rơi xuống dây chuyền sản xuất, bên tai đã nghe được giọng nói của Bạch Liễm: "Mới vừa rồi em đi đâu vậy?"
"Em đi ra bên ngoài nhận ký hiệu của khu công viên này." Tô Dung lấy món đồ chơi chú hề ra, sau đó hỏi, "Anh ở trong xưởng phát hiện ra cái gì?"
“Trong xưởng được phòng bị vô cùng sâm nghiêm, có một cổ hơi thở quỷ quái đậm đà, anh cảm giác nếu như có nhiều điều tra viên tiến vào, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn." Bạch Liễm kể lại đơn giản chuyện mình phát hiện, sau đó nhét một tờ giấy vào trong tay của Tô Dung: "Đây là quy tắc anh tìm được."
Tô Dung giơ ngón cái với không khí, sau đó tìm một góc xó xỉnh, sau khi chắc chắn không có người thì mở tờ giấy ra.
《 Quy tắc dành cho du khách ở 'Khu công viên chú hề'》
Một, 'Khu công viên chú hề' là khu mang tính chất tham quan, du khách có thể ở chỗ này nhìn thấy quá trình ra đời của chú hề.
Hai, khu công viên này không có bất kỳ thiết bị trò chơi nào.
Ba, vì lý do an toàn, du khách không được đi vào trong công xưởng, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Bốn, du khách chỉ có thể ở khu công viên này 10 phút, sau khi hết 10 phút thì cách một giờ mới đến một lần.
Năm, chúng tôi hoan nghênh du khách ở lại vĩnh viễn.
Tổng cộng có Tô Dung quy tắc, chỉ có quy tắc 2 là bị tô đỏ. Quy tắc này bị tô đỏ làm cho Tô Dung không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ 'Khu công viên chú hề' cũng không có vòng đu quay chọc trời, vậy thì phiền phức.