Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 590

Chương 590 -
Chương 590 -

[Lầu 3: Ha ha! Lời của lầu trên thật sự làm cho tôi bật cười, chọc vào đại thần 'Cà Phê', coi như 'Nó' xui xẻo!]

[Lầu 4: Cho nên 'Cà Phê' lại có thể trực tiếp trở thành nhân viên làm việc của [Quái đàm quy tắc cố định]? Đây là chuyện làm sao làm được? Cũng quá trâu bò đi!]

[Lầu 5: Mặc dù nói như vậy có chút không vui, nhưng mọi người còn nhớ hay không, lúc ấy chúng ta là một lòng muốn giết nhân viên đồng phục xanh lá cây để rời khỏi [Quái đàm quy tắc cố định] đó...]

[Lầu 6:....]

[Lầu 7: Lúc ấy ai mà biết chuyện này, người không biết vô tội.]

[Lầu 8: Nhưng thật ra mọi người vốn dĩ nên nghĩ đến, người bị 'Nó' điên cuồng nhằm vào, nhất định là có lợi cho chúng ta, nhưng khi đó trong chúng ta không ai nghĩ đến cả.]

[Lầu 9: Tôi đoán cũng không phải không ai nghĩ đến, chỉ là cám dỗ trực tiếp rơi quái đàm quy tắc quá lớn, xem như có nghĩ đến cũng không muốn nói ra.]

[Lầu 10: .... Đúng vậy, dưới tình huống không biết người nọ là 'Cà Phê', tương lai có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, dẫn chúng ta thoát chết, ai không nghĩ nhanh chóng rời khỏi [Quái đàm quy tắc cố định] này chứ?]

[Lầu 11: Nếu như chúng ta thành công giết chết 'Cà Phê', vậy bây giờ sẽ có mấy người sống sót.]

[Lầu 12: Tôi đề nghị đừng ví dụ chuyện nằm mơ này nữa, lầu trên cho rằng lúc ấy chúng tôi ở trong quái đàm quy tắc không dùng hết sức sao? Cười chết, dù vậy vẫn hoàn toàn không tìm được 'Cà Phê'.]

[Lầu 13: Lầu trên nói không sai, đại lão người ta hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội phạm tội.]

[Lầu 14: Mặc dù ở trong những bài viết khác đã khen đại lão 'Cà Phê' rồi, nhưng tôi vẫn muốn khen một lần nữa, cô ấy quá lợi hại, sao có thể lợi hại như vậy? Dưới tình huống bị tất cả điều tra viên là chúng ta vây công, chẳng nhưng không bị cái gì, còn có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm.]

[Lầu 15: Có lẽ đây chính là chênh lệch giữa chúng ta và đại lão đi, chúng ta vẫn còn đang khó khăn cầu xin trong quái đàm quy tắc, người ta đã trực tiếp biến thành nhân viên làm việc rồi.]

Lầu chủ đoàn không sai, người thảo luận trong bài viết cũng không sai. Thật ra khi còn ở trong Khu vui chơi Mắt To, Tô Dung có nghĩ đến nếu như mình trực tiếp công bố thân phận 'Cà Phê', những điều tra viên khác có còn đuổi giết cô nữa hay không.

Lần này trong quá trình [Quái đàm quy tắc cố định] này, Tô Dung là dựa vào trí khôn cùng với sự tin tưởng mới thuận lợi thông quan. Cho nên nếu như mất đi một cái trong hai cái này, cô vô cùng có khả năng chết ở trong quái đàm quy tắc này.

Nếu như bọn họ không đuổi giết, có thể để cho Tô Dung tránh được không ít phiền phức. Cô cùng không cần vội vàng tìm kiếm cửa ra của ‘khu công viên chú hề;, không cần vội vàng tìm kiếm nguồn ô nhiễm.

Nhưng rất nhanh Tô Dung ý thức được mình không thể làm như vậy, hoặc là nói, làm như vậy chỉ có thể tăng độ khó cho bản thân, không có tác dụng gì quá lớn.

Đúng là bây giờ 'Cà Phê' chính là thần tượng của nhiều điều tra viên, nhưng thần tượng không sánh bằng mạng sống. Trước cám dỗ có thể trực tiếp rời khỏi [Quái đàm quy tắc cố định], danh tiếng của cô hoàn toàn không tính là gì cả.

Hơn nữa nhiệm vụ của Tô Dung là dán [Nhãn dán giám sát], cũng không phải là tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Những người khác dựa vào cái gì nhường đường cho cô, trợ giúp cô chứ?

Mà một khi cô công bố thân phận, không nói đến khả năng để cho 'Nó' trực tiếp nổi điên, chỉ nói đến chuyện làm như vậy, nhất định sẽ có một ít người lựa chọn giúp cô, nhưng cũng sẽ có một nhóm người lựa chọn tiếp tục đuổi giết.

Vốn dĩ cô chỉ cần ứng đối với những người muốn giết mình, bây giờ lại có một bộ phận người giả thành người giúp đỡ, chờ đến gần thì ra tay giết cô. Chỉ chuyện phân biệt hai loại người này đã đủ cho cô nhức đầu rồi.

Tô Dung lắc đầu một cái, rời khỏi bài viết này. Bây giờ thời gian còn quá sớm, hoàn toàn không có bao nhiêu bài viết có tác dụng. Cô định chờ sau khi ăn cơm xong thì lại đi xem thử.

Còn về bây giờ, tất nhiên là ngủ rồi!

Ngủ một giấc đến buổi trưa 12 giờ, chuông báo thức của điện thoại đánh thức cô. Tô Dung dụi mặt ngồi dậy, vừa khéo nhìn thấy Điền Khinh Khinh đang muốn mở cửa ra ngoài.

Điền Khinh Khinh nghe được động tĩnh xoay người lại, tốt bụng hỏi: "Muốn tôi giúp mang cơm về cho cậu không?"

Cái phòng ký túc xá này không có Lý Cầm Phương, cũng không có người nào muốn kiếm thêm thu nhập, đại tiểu thư chỉ có thể tự mình đi mua cơm.

Tô Dung lắc đầu một cái: "Tôi đã hẹn với Tạ Kha Kha rồi, chờ lát nữa cùng nhau đi ăn cơm."

Lúc trước khi chính phủ công bố danh sách điều tra viên tham gia khu vui chơi Mắt To, điều tra viên tinh anh đều là dùng danh hiệu của bọn họ để gọi tên. Cho nên Điền Khinh Khinh không biết Tạ Kha Kha cũng tham gia [Quái đàm quy tắc cố định] lần này.

Nghe được lời của Tô Dung, cô ấy nhún vai nói: "Vậy được rồi, tôi đi trước đây."

Mắt thấy giờ đã đến buổi trưa, Tô Dung nhanh chóng sửa soạn đi đến phòng ăn. Ở một góc mà bọn họ thường ăn cơm với nhau, Tô Dung đã nhìn thấy Tạ Kha Kha ở chỗ đó, đang ngồi bên bàn chống cằm cười ngây ngô.

Sau khi lấy ba món ăn một món canh, Tô Dung đi sang ngồi xuống: "Chúc mừng, thành công sống sót."

"Hì hì hì! Cảm ơn." Lúc cô đi vào Tạ Kha Kha đã chú ý đến cô, một đôi mắt trong suốt như con chó nhỏ, vui vẻ nhìn cô: "Bây giờ tôi cũng có thể miễn cưỡng được gọi một câu đại lão đi!"

Đúng vậy, bây giờ người này không chỉ là điều tra viên tinh anh, còn là người đã tham gia [Quái đàm quy tắc cố định], chỉ nhìn thành tích, tuyệt đối có thể gọi một tiếng đại lão.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ đến bản lĩnh của cậu ta, nói thật Tô Dung rất khó liên hệ Tạ Kha Kha với từ đại lão này. Đại lão có giá trị may mắn nghịch thiên, đây cũng rất hợp với cậu ta.

Bình Luận (0)
Comment