Anh suy nghĩ một lúc, tìm ra một phép so sánh không tệ: "Khi đánh bại BOSS trong trò chơi, vật phẩm rơi ra của nó có thể nhặt được, nhưng những đạo cụ đã sử dụng trong quá trình đánh nó thì không thể lấy lại được."
Điều này thực ra rất dễ hiểu, những linh hồn bị "Nó" hấp thụ tương đương với việc "Nó" đã thu thập chúng lại. Đợi đến khi người thu thập biến mất, tất nhiên đồ vật thu thập được cũng có thể trả lại nguyên vẹn.
Nhưng những sinh mệnh không bị "Nó" hấp thụ, thì sẽ trực tiếp đi vào luân hồi, tức là đã chết thật. Cho dù có giết chết "Nó", thì cũng không thể lấy lại được.
Trước đây Tô Dung không biết điều này, lúc này sau khi nghe Bạch Liễm nói mới phản ứng lại: "Vậy anh đang thu thập những linh hồn không bị 'Nó' hấp thụ sao?"
Bạch Liễm gật đầu: "Đương nhiên rồi, nếu anh lấy đi linh hồn mà "Nó" định hấp thụ, "Nó" chắc chắn sẽ phát hiện ra."
Điều này không phải là cướp miếng ăn từ miệng cọp sao? Nhưng Tô Dung vẫn còn một điều không hiểu: "Trong trường hợp nào, "Nó" sẽ không hấp thụ linh hồn của các điều tra viên?"
Phải biết rằng để tăng cường bản thân, mục đích "Nó" làm mọi thứ đều là để hấp thụ linh hồn của các điều tra viên, làm sao có thể có kẻ thoát lưới được?
"Rất nhiều trường hợp." Bạch Liễm là người ở bên cạnh nó, hiểu rất rõ những điều này, "Chỉ cần các điều tra viên không chết vì quy tắc, thì "Nó" sẽ không hấp thụ."
Nghe anh nói vậy, Tô Dung lập tức hiểu ra. Nếu giữa các điều tra viên có xung đột lợi ích, thì họ cũng sẽ tấn công lẫn nhau. Một số điều tra viên chị tam lý yếu kém khi tuyệt vọng còn chọn cách tự sát. Mà những người này cho dù "Nó" bị tiêu diệt, cũng không có cách nào để hồi sinh.
Nhưng có một điều khiến cô không khỏi lo lắng: "Anh mang theo thứ này bên mình, thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?"
Vừa rồi Tô Dung chỉ nhìn thoáng qua [Cờ nuốt hồn], đã cảm thấy một cảm giác hoảng sợ thấu tim gan, huống hồ là mang thứ này bên mình trong thời gian dài?
"Không, hoàn toàn ngược lại." Bạch Liễm cong môi, nở một nụ cười giống như hồ ly, "Anh chính là nhờ vào thứ này, mới thành công chống lại được sự tẩy não của "Nó".
Nghe vậy, Tô Dung trợn to mắt. Cô là người thông minh, chỉ trong nháy mắt đã phản ứng lại: "Anh đã chuyển sự tẩy não mà "Nó" áp lên anh sang [Cờ nuốt hồn] phải không?"
"Lúc đầu khi anh mới bị "Nó" bắt đi. "Nó" chỉ muốn nhốt anh trong tầm mắt, không làm nên sóng gió là được. Thật tình cờ, anh lại có được [Cờ nuốt hồn], sau đó bắt đầu tích cực tăng thêm độ khó cho quy tắc trong quái đàm quy tắc, đồng thời thu thập những linh hồn bị bỏ sót. Nhưng linh hồn thu thập nhiều rồi, quả thật sẽ xuất hiện vấn đề như em lo lắng lúc nãy —— linh hồn của anh không chịu nổi sức nặng của nhiều linh hồn như vậy."
Lúc này, Bạch Liễm đã xử lý xong cá diếc trong tay, bắt đầu thái đậu phụ. Anh thản nhiên tiếp tục nói: "Vừa khéo lúc này anh phát hiện "Nó" đã chú ý đến giá trị của anh, muốn anh thực sự trở thành công cụ của "Người." Lúc đó vốn anh đã là quỷ quái rồi, chỉ là quỷ quái có ý thức tự chủ. "Nó" muốn khống chế anh, thì chỉ có một con đường là tẩy não mà thôi. Vì vậy, anh đã lợi dụng những linh hồn trong [Cờ nuốt hồn] để chống lại sự tẩy não, đồng thời cũng được lợi cả đôi đường, xóa sạch ý thức của một phần linh hồn đó. Linh hồn không có ý thức sẽ không còn gây ảnh hưởng gì đến anh nữa."
Nói đến đây, anh không nhịn được cười một tiếng: "Tiếp theo chỉ cần lặp lại bước này, mỗi khi linh hồn bị anh thu thập được làm cho anh khó chịu, anh sẽ giả vờ mình có dị tâm, để "Nó" tẩy não anh một lần."
Trong lúc nói những lời này, Bạch Liễm tỏ ra rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Dung lại hiểu rõ mức độ nguy hiểm của việc này. Cô và đối phương đều có một điểm chung là thường thì chuyện nói ra đơn giản bao nhiêu, thì lúc trải qua càng khó bấy nhiêu.
Giống như nếu để cô kể lại trải nghiệm của mình sau khi đến thế giới này, cô cũng chỉ nói đơn giản là "Em đã vượt qua một số quái đàm quy tắc, hơn nữa tiêu diệt nguồn ô nhiễm trong đó, cuối cùng đã thành công gặp được anh."
Mặc dù đã nghe ra được sự khó khăn và tuyệt vọng trong đó, nhưng Tô Dung không an ủi đối phương mà lại nở nụ cười: "Thế thì "Nó" hoàn toàn làm công không cho anh, còn chẳng có hợp đồng lao động. Đúng là anh mà!"
Được khen ngợi, Bạch Liễm cũng không kìm được nở nụ cười, sờ mũi, ho một tiếng: "Hôm nay có canh cá diếc đậu phụ, giúp anh rửa một ít rau thơm đi."
Nói xong, anh bắt đầu đun nước, chuẩn bị những công đoạn sơ chế khác.
Tô Dung cười tủm tỉm đi rửa rau thơm, mặc dù cô nấu ăn không ngon lắm, nhưng rửa rau thái rau thì vẫn rất thành thạo.
Trong lúc rửa rau, cô nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, anh có biết thế giới này có thần không? Ý em là những vị thần Trung Quốc cổ đại, chẳng hạn như Phong Đô Đại Đế."
Nghe vậy, Bạch Liễm hiểu ý: "Em đã đến "Quán rượu Bến đò" rồi à?"
Tô Dung gật đầu, kể lại đơn giản diễn biến bên trong: "Em được chọn tham gia "Quán rượu Bến đò" - quái đàm quy tắc cho một người, đã làm quen với một mảnh vỡ của "Nó." Đến cuối cùng, em đã nhìn thấy Phong Đô Đại Đế- BOSS lớn của quái đàm quy tắc này."
Mặc dù cô kể chẳng khác nào không kể, nhưng bản thân đã biết đến quái đàm quy tắc này nên Bạch Liễm vô cùng hiểu rõ sự nguy hiểm của nó. Anh nhếch mép, cuối cùng vẫn nói: "Quái đàm quy tắc này do anh thiết kế đấy."
Tô Dung: “..."
Hai người nhìn nhau không nói nên lời, một lát sau Tô Dung mới chân thành hỏi: "Anh thiết kế quái đàm quy tắc này, là không muốn ai thông quan đúng không?"
Thật sự không phải cô tự luyến, nhưng Tô Dung ước tính những người có thể vượt qua được "quái đàm quy tắc- Quán rượu Bến đò" chắc chắn đếm trên đầu ngón tay. Độ khó quá lớn, nhìn thế nào cũng thấy người thiết kế chẳng có ý định để ai vượt qua cả.
"Không có." Bạch Liễm cũng thành thật trả lời: "Chắc em đã phát hiện ra, 'Chìa khóa cứu thế' muốn có chính là cây chổi trong tay Phong Đô Đại Đế. Anh hiểu rõ thực lực của ông ta, các điều tra viên hầu như không thể lấy được thứ này từ tay ông ta. Còn những người bị ông ta giết mặc dù không tính là chết theo quy tắc nhưng có thể bị 【 Cờ hút hồn 】 của anh hấp thụ. Nếu thực sự thành công trong việc lấy cắp cây chổi, thì khi quay lại lầu một, em sẽ thấy cửa quán bar đã đóng, bởi vì quán bar đã dừng không buôn bán nữa. Thiết kế của anh là không ai có thể mang cây chổi ra khỏi quán bar, tuyệt đối không thể để người ngoài có được thứ này. Tất nhiên, nếu không có ý định lấy cắp cây chổi, thì vẫn có cách để rời đi, giống như em vậy."
Quả nhiên, giống như Tô Dung đã nghĩ lúc đó, hoàn thành nhiệm vụ của 'Chìa khóa cứu đời' là một việc chắc chắn phải chết, trước khi chết dưới tay 'Chìa khóa cứu đời', thì sẽ chết dưới tay Phong Đô Đại Đế. Bởi vì ông ta không thể để ai đó lấy cắp "con dấu" của mình.
Cách làm của Bạch Liễm vừa bảo vệ được mạng sống của tất cả các điều tra viên đã có kinh nghiệm tham gia quái đàm quy tắc, vừa ngăn không cho "con dấu" thực sự bị 'Chìa khóa cứu đời' lấy mất, lại không bị phát hiện ra sơ hở, quả thực là một kế hay.
Tô Dung gật đầu hiểu ý, quay lại với câu hỏi vừa rồi: "Thần trên thế gian này rốt cuộc là sinh vật gì, có liên quan đến 'Ý thức thế giới' không?"
Đối với những chuyện này, vị trí của Bạch Liễm cho phép anh hiểu biết nhiều hơn Tô Dung, anh giải thích: "Tất cả các vị thần trên Trái đất này đều do đức tin của con người ngưng tụ thành. Nếu con người biến mất, thì tất cả các vị thần cũng biến mất. Nhưng 'Ý thức thế giới' thì khác, chỉ khi thế giới này biến mất, thì mới biến mất."
"Vậy thần có thể gây tổn hại cho "Nó" không?" Tô Dung hỏi.
""Nó" không thể gây tổn hại cho thần, vì thần được tạo thành từ đức tin, chỉ khi đức tin biến mất, thì thần mới biến mất. Nhưng vì con người vốn yếu thế, nên những vị thần này cũng không thể gây tổn hại gì cho "Nó." Nhưng khi đức tin suy yếu, thì thần cũng suy yếu. Lúc này, "Nó" có thể thừa cơ xâm nhập, làm ô uế thần linh."
Nghe đến đây, Tô Dung lập tức phản ứng lại: "Vậy nên Thần chết..."
Bạch Liễm gật đầu: "Đúng vậy, Thần Chết, bao gồm cả Phong Đô Đại Đế cũng chính là mục tiêu tiếp theo của "Nó", thực tế là bây giờ bọn họ cũng đang rất suy yếu."
Kể từ khi "Nó" giáng lâm trái đất, vấn đề cái chết trong ấn tượng của mọi người dường như đã trực tiếp bị "Nó" tiếp quản, Thần Chết và Phong Đô Đại Đế bị nhắc đến cũng ít đi rất nhiều. Niềm tin giảm sút đồng nghĩa với việc thần linh suy yếu, không có gì lạ khi 'Chìa khóa cứu đời' lại chọn thời điểm này để hành động.
Cách đây không lâu, "Nó" vừa mới yếu đi vì nguồn ô nhiễm của [quái đàm quy tắc cố định], nếu lúc này có thể nhận được sức mạnh của một vị thần linh, có lẽ sẽ rất nhanh chóng phục hồi lại.