Tô Dung: “……”
Cô không có tiếp lời, ngầm suy nghĩ logic trong đó. Theo lý thuyết là một trinh tham, khi xử án tuyệt đối không thể dựa vào kết quả để suy diễn quá trình, suy đoán như vậy quá chủ quan, rất dễ xảy ra sai lầm.
Cho nên tuy rằng trong lòng Tô Dung đã có một phần suy đoán, nhưng cô cần phải có góc nhìn sau đó của Tiểu Mai, mới có thể đưa ra kết luận.
Nhưng hiện tại Tiểu Mai đang ở bờ biển, nếu thật sự đến biển Tĩnh Lặng, có lẽ cô sẽ chết đuối trước. Phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy Tiểu Mai trước đây?
“Đúng rồi, ngài có muốn gọi điện thoại trước cho bạn gái ngài hỏi xem cô ấy đã đến chưa không?” Trầm mặc một lát, Tô Dung nghĩ ra một ý: “Con gái trang điểm rất chậm, nếu cô ấy còn chưa tới, tôi sẽ chạy chậm một chút, để tránh ngài chờ quá lâu. Nếu cô ấy đã tới rồi, tôi sẽ lái nhanh một chút.”
Cô cố ý nhấn mạnh câu “Gọi điện thoại”, đưa ra một vấn đề, đồng thời cũng chủ động cho người đàn ông một phương án. Như vậy trong tình huống bình thường nếu đối phương tiếp nhận ý kiến của cô, cũng sẽ nhân tiện sử dụng phương án của cô.
Quả nhiên, người đàn ông đồng ý gật đầu: “Nói đúng, vậy tôi gọi điện hỏi một chút.”
Nói xong liền gọi điện thoại.
Còn Tô Dung thì đang im lặng chuyển tuyến đường hướng dẫn thành hướng đi đến nhà vệ sinh công cộng.
Rất nhanh, điện thoại đã được gọi. Người đàn ông mở loa ngoài: “Alo? Hiện tại em đến đâu rồi?”
Bên kia truyền đến một giọng nói rất êm tai, có thể nghe ra là giọng của một cô gái: "Người ta đã đến bờ biển rồi, khi nào honey mới đến?”
Không có người đàn ông nào có thể chống cự trước giọng nói như vậy, người đàn ông dầu mỡ cũng không ngoại lệ, hắn ta cười đến mức đôi mắt híp lại: “Anh lập tức tới, lập tức tới, làm phiền bảo bối chờ ở đó một lát.”
“Anh nhất định phải đến đó.” Cô gái nhẹ nhàng nói: “Em đã chuẩn bị một niềm vui siêu cấp bất ngờ cho anh đấy!”
Nghe câu nói này, Tô Dung khó mà không đoán được “Sự ngạc nhiên” này chính là nguyên nhân cái chết của người đàn ông. Xem ra hắn ta chết thật sự là do một tay Tiểu Mai gây ra.
WC cách nơi này không xa, không bao lâu liền đến. Tô Dung cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: “Biển Tĩnh Lặng cách chỗ này có hơi xa, đúng lúc đi ngang qua WC, tiên sinh ngài có muốn đi một lần trước không?”
Nghe vậy, người đàn ông dầu mỡ do dự một chút, gật đầu, khi đang muốn cầm điện thoại xuống xe, lại bị Tô Dung ngăn lại: “Di động cứ để lại trên xe đi, không cần mang xuống. Ngài yên tâm, tôi là nhân viên của ‘Công ty xe taxi Tích Tách’ , chắc chắn sẽ không lấy di động của ngài đâu. Điện thoại cũng không cần tắt, vừa lúc tôi có thể tâm sự với cô Tiểu Mai một chút.”
Bởi vì Tô Dung cũng là một người phụ nữ, thật ra người đàn ông dầu mỡ cũng không lo lắng: “Được rồi, tôi có thể tin ‘Công ty taxi Tích Tách’. Tiểu Mai em ở bên đó đợi anh một chút, anh sẽ lập tức quay lại.”
Nói xong hắn ta đã đi xuống xe.
Trong xe yên tĩnh trong nháy mắt, Tô Dung chủ động mở miệng: “Cô Tiểu Mai, thật vui khi quen biết cô.”
“… Tôi và cô không có gì để nói cả.” Từ sau khi Tô Dung mở miệng, Tiểu Mai cũng không lên tiếng nữa, hiện tại cũng chỉ lạnh lùng trả lời một câu, giọng nói này có sự khác biệt rất lớn khi nói với người đàn ông dầu mỡ.
Tô Dung hoàn toàn không thèm để ý việc mình mặt nóng dán mông lạnh: “Tôi cũng là cô nhi, cho nên muốn trò chuyện với cô Tiểu Mai một chút.”
“Cô cũng là cô nhi?” Giọng nói bên kia có chút chần chờ.
Vừa thấy những lời này có hiệu quả, Tô Dung lập tức tiến vào trạng thái, than nhẹ một tiếng: “Đương nhiên, nếu không ai lại lấy cha mẹ của mình ra để nói đùa chứ? Tôi luôn nghĩ rằng nếu cha mẹ tôi vẫn còn trên đời thì tốt biết mấy.”
Tiểu Mai trầm mặc: “Đúng vậy, nếu cha mẹ tôi vẫn còn trên đời thì tốt biết mấy.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Dung đã có đáp án chắc chắn. Quả nhiên Tiểu Mai không phải là cô nhi bẩm sinh, nếu không cô ta sẽ không thể xác định cha mẹ mình đã chết như vậy.
Khi nói chuyện, Tô Dung lại bật nhạc lên.
“Nghe nhạc này khiến tôi không thoải mái, có thể tắt không?” Tiểu Mai nói.
Những lời này khiến Tô Dung rùng mình, xem ra Tiểu Mai mới chính là quỷ, còn người đàn ông dầu mỡ chỉ là một người bình thường bị hại chết mà thôi. Khó trách lúc trước người đàn ông nghe nhạc cũng không hề có động tĩnh gì, thì ra vốn dĩ âm nhạc không nhắm vào hắn ta.
Bởi vậy, Tô Dung cũng hoàn toàn xác định, nước biển trong xe chính là do Tiểu Mai mang đến, dù sao cũng chỉ có Quỷ quái mới có năng lực này.
Suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Vì sao nghe nhạc này lại khiến cô không thoải mái? Trong lòng khó chịu sao?”
“Tôi… Tôi không biết.” Giống với người phụ nữ mặc váy đỏ, hiện tại Tiểu Mai cũng không hề biết bản thân đã biến thành quỷ, đương nhiên không biết nhạc này khắc chế mình. Chỉ khó chịu theo bản năng.
Đối với khách hàng mặc váy đỏ lúc trước, Tô Dung đã phát hiện một điều, khi những Quỷ quái này nghe thấy âm nhạc, tuy rằng sẽ không tiêu tán giống như những con quỷ đang trong giai đoạn phát triển, nhưng dù là sát ý hay trí tuệ đều sẽ suy giảm ở những mức độ khác nhau.
Giống như khi cô tắt nhạc, người phụ nữ mặc váy đỏ vốn im lặng cả đường đi lại đột nhiên muốn dùng quy tắc để giết cô.
Khóe miệng Tô Dung lộ ra một nụ cười nhẹ, giọng nói cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng hơn: “Có lẽ nhạc này có chút bi thương, gợi lên hồi ức của cô. Tiểu Mai, cô có đồng ý kể một chút chuyện xưa cho tôi nghe không?”
Âm nhạc đã quấy nhiễu tư duy của Tiểu Mai, khiến cô ta muốn từ chối nhưng chỉ có thể nói ra: “… Cha mẹ tôi vốn là người buôn bán nhỏ, kinh doanh công ty của nhà mình. Có một ngày nọ, một thương nhân đã nói muốn đặt một đơn hàng lớn, bọn họ cực kỳ vui vẻ.”
Khi nói chuyện, giọng nói của Tiểu Mai dần trở nên nghẹn ngào. Còn Tô Dung cũng đã đoán được sự thật trong việc này.
Quả nhiên, cô ta tiếp tục nói: “Vì đơn hàng này, nhà của chúng tôi gần như đã dùng hết tài sản tích góp. Nhưng chờ khi giao dịch hoàn thành không lâu, chúng tôi mới phát hiện tiền của đối phương đưa toàn là tiền giả!”