Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 658

Chương 658 -
Chương 658 -

"Này, cậu định làm gì thế?" Nhìn ra ý định của cậu ta, Tô Dung liền kéo anh ta lại, "Đừng đi bây giờ."

"Tại sao?" Tạ Kha Kha không hiểu.

Tô Dung thở dài, đáp: "Mục đích của anh ta khi trả tiền cho người khác là để kiếm ơn, giờ cậu trả tiền cho anh ta thì chẳng khác nào trực tiếp tát vào mặt anh ta. Tiền không trả được, ngược lại còn kết thù."

Tô Dung luôn có lòng thương người, chỉ là cô có muốn dùng hay không mà thôi.

Lão Mã bên cạnh gật đầu tán thành, ở cái tuổi này, anh ta hiểu rõ nhất về đạo lý đối nhân xử thế: "Đúng vậy, bây giờ cậu đi trả tiền cho hắn ta, chẳng phải là trực tiếp nói rằng 'Tôi không cần ơn nghĩa của anh' hay sao, chẳng phải là tát vào mặt hắn ta sao? Hơn nữa những người hưởng lợi khác có trả tiền không? Trả tiền thì mình thiệt, không trả tiền thì lại tỏ ra vô lương tâm."

Giống như Tử Lộ* chuộc người vậy, tốt bụng làm chuyện xấu.

*một học trò của Khổng tử.

Nghe hai người họ nói vậy, Tạ Kha Kha ngoan ngoãn gật đầu lĩnh hội, chân thành cảm ơn: "Tôi biết rồi, cảm ơn hai người đã chỉ bảo cho tôi."

Nhìn vẻ mặt đó của cậu ta, Tô Dung rất quen thuộc, nhưng lão Mã lại có vẻ mặt kỳ quái. Trong mắt ông ta, một gã đàn ông râu quai nón lại giống như học sinh tiểu học đang cảm ơn anh ta, ai mà chấp nhận được chứ!

Đợi gã đàn ông đuôi ngựa đưa tiền xong, người phụ nữ mới ra hiệu cho gã đàn ông định lên tiếng lúc đầu kể lại trải nghiệm của họ.

"Lúc đó sau khi chúng tôi chọn cầu thang bên trái đi được một lúc, thì phát hiện ra các người đã biến mất. Chúng tôi lập tức hiểu ra là mình đã đi nhầm đường, muốn quay lại. Nhưng đường về đã bị chặn, không biết từ lúc nào mà ở ngã ba lại dựng lên một bức tường. Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải tiếp tục đi về phía trước."

Nói đến đây, anh ta thở dài, không biết có phải đang cảm thán số phận long đong lận đận của mình không: "Đi rất lâu mới đến một hành lang. Trong hành lang có rất nhiều phòng, lúc đó chúng tôi còn tưởng rằng đã quay lại ký túc xá rồi. May mà Vũ Hân nhắc chúng tôi đừng mở cửa vội, nếu không thì chúng tôi có lẽ đã toàn quân bị diệt rồi."

"Vũ Hân" mà anh ta nhắc đến chính là người phụ nữ tóc xoăn vừa nhắc nhở anh ta lúc nãy.

"Chúng tôi thấy ở cuối hành lang còn có một hành lang nữa, thế là định xuống từ đó trước, đợi khi trở về đại sảnh tầng một rồi tính tiếp. Kết quả là có một gã xui xẻo vô tình gây ra tiếng động." Khuôn mặt anh chàng tái mét, "Lúc đó, cánh cửa bên cạnh anh ta đột nhiên mở ra, có một cánh tay... có lẽ là cánh tay, dù sao thì chúng tôi không nhìn rõ, đã túm thẳng anh ta vào trong, rồi không còn động tĩnh gì nữa."

Ai cũng biết, người đó chắc chắn đã chết. Trong tình huống như vậy, khả năng thoát chết có lẽ còn chưa đến một phần vạn.

"Nhờ có bài học kinh nghiệm của anh ta, chúng tôi biết rằng không thể gây ra tiếng động để đánh động đến những người trong phòng. Mọi người đều bước đi nhẹ nhàng. Kết quả là khi người đầu tiên sắp đi đến hành lang đối diện, thì lại có một người mặc đồ giúp việc đi tới."

Những người khác không nhịn được mà thở dài khi nghe đến trải nghiệm đầy trắc trở này, vận may của những người này thật tệ.

"Người giúp việc đi tới đó vốn dĩ lúc đầu có vẻ mệt mỏi vô hồn, rất uể oải. Nhưng khi nhìn thấy chúng tôi, mắt người này đột nhiên đỏ ngầu, ý tôi là đỏ ngầu vì đầy tơ máu." Có vẻ như nhớ lại cảnh tượng đó, anh ta rùng mình, "Thấy thế không ổn, chúng tôi lập tức tranh thủ lúc người này đang biến đổi mà điên cuồng chạy ra ngoài. Tuy nhiên, người chạy cuối cùng đã không thoát được. Vết thương của Tiểu Bình chính là do tên giúp việc đó cào bị thương. Nhưng có vẻ như giúp việc đó không thể rời khỏi hành lang, nên không đuổi theo ra ngoài."

Sau khi kết thúc chuyến hành trì đi đến ký túc xá của người giúp việc, những chuyện sau đó thì trở nên đơn giản hơn: "Chúng tôi đi theo cầu thang xuống đại sảnh tầng một, vì không dám đi về phía ký túc xá cho du khách nữa, mà lúc này cũng đã đến trưa. Chúng tôi đi thẳng lên theo cầu thang ở giữa."

Tiểu Bình là người bị thương, không kiềm được mà phàn nàn: "Lúc đó đi cầu thang giữa mãi mà không đến nơi, các người không biết chúng tôi sợ thế nào đâu, sợ lại dẫm lên vết xe đổ dẫn đến hành lang trước đó."

Nghe xong trải nghiệm ở tòa nhà ký túc xá dành cho người giúp việc, mọi người đều chìm vào suy tư. Không thể không nói số tiền bỏ ra là xứng đáng, nguy hiểm như thế, nếu không biết trước thì chắc chắn đã có ít nhất một người chết.

Mặc dù họ không nhất định sẽ đến nơi đó, nhưng lỡ đến thì sao?

Còn Tô Dung thì đang suy nghĩ về trạng thái của những người giúp việc.

Có thể khẳng định rằng đây chính là ký túc xá của người giúp việc, vậy thì theo lẽ thường, những người ở trong ký túc xá này phải là người giúp việc.

Khi các điều tra viên gây ra tiếng động ở cửa, người giúp việc lập tức bùng nổ sức tấn công, kéo người vào phòng.

Còn người giúp việc xuất hiện ở hành lang, sau khi nhìn thấy điều tra viên cũng lập tức chuyển từ trạng thái mệt mỏi sang trạng thái tấn công.

Nói cách khác, trong ký túc xá của người giúp việc, bắt đầu từ hành lang, người giúp việc sẽ trở nên cực kỳ hung dữ với các điều tra viên.

Nhưng vấn đề ở đây là, nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do hành lang hay do lý do nào khác, chẳng hạn như sự mệt mỏi đáng ngờ của đối phương.

Tình huống mà Vũ Hân và những người khác gặp phải chắc chắn là rất nguy hiểm, trong tình huống đó, người đàn ông có thể chú ý đến người giúp việc vừa lên rất mệt mỏi, có thể thấy là do người giúp việc quá mệt mỏi, biểu hiện rất rõ ràng. Nhưng điều gì trong tòa lâu đài này khiến người giúp việc cảm thấy mệt mỏi như vậy? Phải biết rằng bây giờ mới chỉ là buổi trưa mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment