"Tiểu Nhất, cô thấy gì?" Nhìn mãi mà không thấy có gì bất thường, Tạ Kha Kha quyết định trực tiếp hỏi.
Lúc này, Tô Dung cau mày, rõ ràng đang suy nghĩ rất căng thẳng. Nghe vậy, cô trả lời: "Lúc nãy khi vừa nhìn thấy bức tranh đó, tôi hình như thấy được toàn một màu đỏ."
Lúc này, cô đã nhận ra có gì đó không đúng, Tô Dung không phải là nhân vật chính trong phim kinh dị, gặp phải chuyện gì kỳ lạ cũng có thể giải thích bằng "quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác."
Nếu như mùi kỳ lạ ngửi thấy lúc đầu còn có thể giải thích là do gió thổi qua mũi, gây ra một chút ảo giác về khứu giác. Nhưng màu đỏ chói mắt thoáng nhìn thấy vừa rồi thì dù thế nào cũng không thể giải thích là trùng hợp được.
Quả nhiên nơi này có vấn đề, hơn nữa hiện tại xem ra chỉ có cô mới phát hiện ra vấn đề.
Nhưng cô có gì khác biệt so với những người khác?
Trong toàn bộ quái đàm quy tắc này, cho đến giờ, Tô Dung gần như đều hành động cùng Tạ Kha Kha. Theo lý mà nói, hai người họ không nên có sự khác biệt về nhận thức. Đặc biệt là Tạ Kha Kha cũng đã trải qua rất nhiều quái đàm quy tắc, mặc dù không bằng cô, nhưng cũng không đến mức khiến quái đàm quy tắc này đối xử với cô khác biệt như vậy. Vậy nên vấn đề không nằm ở chỗ nào.
Là cái gì khiến cô khác biệt so với những điều tra viên khác...
Đột nhiên, mắt Tô Dung sáng lên, vội hỏi Tạ Kha Kha: "Cậu đã cộng điểm tinh thần mấy lần rồi?"
"Chưa cộng lần nào." Tạ Kha Kha ngượng ngùng nói, đừng thấy cộng điểm tinh thần là nội dung cộng điểm có ghi chép trên diễn đàn quái đàm, nhưng trên thực tế, những người thực sự nhận được thì rất ít, xác suất giống như những điểm cộng hiếm khác không được ghi chép lại.
Nghe vậy, Tô Dung gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Xem ra đúng là do cộng điểm tinh thần, bởi vì tinh thần đủ cao nên cô có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy.
Nhưng cô nhìn thấy thứ gì?
Khi đó, bức trạnh chỉ xuất hiện không đến một giây, mà bản thân cô cũng không nhìn bức tranh ngay lần đầu tiên, vậy nên thực ra chỉ là thoáng thấy màu đỏ mà thôi.
Giả sử bối cảnh bức tranh không thay đổi, bức tranh màu đỏ lúc đó cũng chụp cánh đồng lúa mì này, thì có phải là có nghĩa rằng trước đây đã xảy ra chuyện đổ máu ở đây không? Và mùi mà cô từng ngửi thấy trước đó, là mùi máu tanh?
Nhưng khả năng là mùi máu tanh rất nhỏ, vì tính chất công việc đặc biệt, Tô Dung cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tanh, gần như chỉ cần một chút xíu là có thể cảm nhận chính xác, lúc đó không thể nào không nhận ra.
Nhưng mùi hôi đó cô cũng thật sự cảm thấy quen thuộc, hình như cũng là mùi mà trong quá trình phá án thường có thể ngửi thấy. Chỉ vì thời gian ngửi được quá ngắn, nên không thể phân biệt được.
Vì không có manh mối hữu ích nào khác, cô đành tạm gác lại điểm này. Tô Dung lại quan sát căn nhà gỗ nhỏ này một lần nữa, xác định không có vấn đề gì khác, lúc này mới đi ra ngoài.
Lúc này đã có vài người chăm chỉ bắt đầu làm việc, 50 người bọn họ mỗi người được phân một mảnh đất nhỏ, để có thể tránh việc có người lười biếng. Dù sao thì nhiệm vụ là của mình, không hoàn thành thì đừng hòng về.
Đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, Tô Dung dẫn theo Tạ Kha Kha, đi thẳng đến chỗ anh chàng đuôi ngựa. Thấy rõ ràng bọn họ đang đi về phía mình, anh chàng đuôi ngựa nghi hoặc làm một động tác nhìn về phía vài người bên cạnh, sau đó chủ động tiến lên hỏi: "Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tô Dung liếc mắt nhìn thấy không có ai chú ý đến họ, lúc này mới lấy ra hai mươi đồng tiền kỳ lạ: "Không muốn nợ ân tình, trả lại tiền cho anh."
Sau khi cô nói xong, Tạ Kha Kha cũng đưa theo hai mươi đồng tiền kỳ lạ: "Tôi cũng vậy."
Sững sờ một chút, anh chàng đuôi ngựa lập tức phản ứng lại được nguyên nhân Tô Dung tìm mình bây giờ, chứ không tìm mình khi còn ở phòng ăn. Anh ta bình tĩnh nhận lấy lòng tốt này: "Được, xin lỗi lúc đó không nghĩ đến cảm nhận của hai người, tự tiện trả tiền thay hai người."
Tô Dung lắc đầu: "Không sao, nếu là tôi cũng không có cách nào làm tốt hơn anh."
Vì không có tiền, Lão Mã cũng không đi theo. Anh ta đi đến mảnh đất của mình, bắt đầu làm việc một cách khó nhọc. Mặc dù bây giờ anh ta là một nhân viên văn phòng, nhưng hồi nhỏ gia đình cũng là nông dân, nên vẫn biết cách trồng trọt cơ bản.
Vừa nãy người giúp việc còn trình diễn cho họ xem nhiều lần, ký ức xa xưa cũng được đánh thức, lúc này động tác trồng trọt còn khá thành thạo.
Sau khi Tô Dung và Tạ Kha Kha quay lại, lặng lẽ đứng tại chỗ quan sát. Tô Dung có chủ ý riêng của mình, còn Tạ Kha Kha thì thông minh lựa chọn làm theo. Điểm thuộc tính cơ bản của họ cộng đủ nhiều, điều này cũng dẫn đến việc họ hoàn toàn không sợ thời gian không đủ.
Lão Mã đứng một lúc, nhận thấy hai người họ đều đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, anh ta cảnh giác thu tay về, căng thẳng hỏi: "Sao vậy? Nhiệm vụ này có vấn đề gì à?"
"Tôi cũng không biết, chỉ muốn quan sát trước đã." Tô Dung lắc đầu, ở vị trí của mình quan sát những điều tra viên khác đang làm việc.
Điểm tốt nhất của quái đàm quy tắc nhiều người là có thể xem người khác phạm lỗi, trong quái đàm quy tắc khó, những điều tra viên kỳ cựu thường không làm người đầu tiên thử nghiệm, hầu hết là mọi người đều tranh cãi với nhau một lúc, sau đó mới có người bắt đầu hành động.
Nhưng ở đây không có mối lo ngại này, vì có rất nhiều người thậm chí không nhận ra vấn đề.
Nghe lời cô, Lão Mã vừa thầm nghĩ mình vẫn còn nhiều điều cần học, vừa học theo Tô Dung đứng sang một bên.
Đúng như Tô Dung đoán, không lâu sau đã xảy ra vấn đề.