"Tôi thì không xắn tay áo." Đây là một người mặc áo ngắn tay.
Một người khác lại đưa ra ý kiến: "Sau khi gieo hạt, tôi sẽ giẫm lên phần đất được gieo, các người có làm không?"
Mấy người không hẹn mà cùng gật đầu, có thể thấy mọi người đều có thói quen này.
Sau khi nghe xong lời của bọn họ, Lam tiểu thư bắt đầu tóm tắt lại: "Vậy thì những việc các người đã làm là đội mũ, gãi ngứa, giẫm đất, khom người, thở dài. Chỉ có thế thôi à?"
"Còn một việc mà mấy người chưa nói." Tô Dung đột nhiên lên tiếng: "Đánh luống và gieo hạt."
Nghe vậy, mọi người sửng sốt một lúc, nam tóc đuôi ngựa do dự nói: "Hai việc này không được tính đi? Nếu tính thì chúng ta hoàn toàn không thể hoàn thành nhiệm vụ được."
"Tôi chỉ đưa ra một khả năng, nếu mấy khả năng khác đều không được thì thử hai khả năng này xem sao." Tô Dung nhún vai.
Mặc dù cô cũng không muốn là hai khả năng này, nhưng với độ khó của quái đàm quy tắc, rất có thể là một trong hai khả năng này, thậm chí là cả hai, dù làm gì cũng sẽ gây ra nguy hiểm.
Tuy nhiên, giống như những gì cô vừa nói, phải thử hết những khả năng khác rồi mới đến lượt hai khả năng này.
Một người nhỏ giọng hỏi: "Vậy ai sẽ đi thử nghiệm?"
Nam đầu đinh lười đôi co với mọi người, trực tiếp bước ra: "Để tôi đi."
Anh ta tự tin vào sức mạnh của mình, đặc biệt là sau khi vừa trải qua một vòng nguy hiểm, anh ta biết rõ mình vẫn có thể thoát thân mà không bị thương, vì vậy mới tình nguyện đứng ra.
Nguy hiểm luôn là thời điểm tốt nhất để thể hiện sức mạnh, khi lúa mì tấn công, có một vài người khá lợi hại trong quái đàm quy tắc này đã lập tức lộ diện.
Không có gì bất ngờ khi những điều tra viên đã trải qua hơn ba lần quái đàm quy tắc, cộng với Tô Dung và Tạ Kha Kha, chỉ có bảy người.
Bao gồm anh chàng đầu đinh, Lam tiểu thư, nam tóc đuôi ngựa, Tô Dung và hai người đàn ông trước giờ vẫn không hề lộ diện.
"Được, vậy là anh... À, tên anh là gì?" Trước khi anh chàng đầu đinh đi, Lam tiểu thư hỏi.
"Gọi tôi là Bình ca đi."
Nói xong, Bình ca đi đến khoảng đất trống, bắt đầu thực hiện theo một số động tác đã đoán trước đó, trước tiên là đội mũ gãi ngứa, gãi khoảng hai phút mà vẫn không có động tĩnh gì. Sau đó lại lần lượt thử những động tác khác, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Khuôn mặt của mọi người trở nên khó coi, vô tình nhìn về phía Tô Dung. Tô Dung nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì? Cày ruộng đi!"
Nghe vậy, Bình ca thở dài, bắt đầu đào rãnh theo lời. Đào một đoạn cũng không thấy vấn đề gì, vậy thì tiếp theo là gieo hạt.
Lần này cuối cùng cũng có vấn đề, sau khi gieo hạt được một phút, những cây lúa mì xung quanh bắt đầu phát triển điên cuồng giống như lần trước.
Bình ca nhanh chóng thoát khỏi cánh đồng lúa mì, thành công tránh được nguy hiểm.
Mọi người đều nhíu mày, Lam tiểu thư không hiểu nói: "Thật sự là bước gieo hạt có vấn đề sao? Vậy... trái lại cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Cô ấy nhanh chóng nghĩ ra cách: "Mỗi người chúng ta đào rãnh trước, sau đó chạy vào gieo hạt, trong vòng một phút lại chạy ra ngoài, chắc là không có vấn đề gì."
Nghe cách của cô ấy, những người khác đều gật đầu tán thành. Nếu làm như vậy, thực ra cũng không tốn nhiều thời gian hơn cách làm ban đầu, vì gieo hạt là một công việc rất nhàn. Đào rãnh hai phần đất có lẽ cần hai giờ, nhưng gieo hạt hai phần đất, năm phút là xong.
Nếu làm xong nhanh một chút, thậm chí còn có thời gian tranh thủ trước bữa tối để khám phá bản đồ. Như vậy xem ra, bài toán ban đầu tưởng như không có lời giải cũng chẳng có gì khó khăn.
Vương Kiệt đã tìm được một đội mới, nhưng vẫn hy vọng bám được đùi to hơn, chen ngang đi vào, lập tức nịnh nọt nói: "Vẫn là Lam tiểu thư thông minh, như vậy thì không cần lo lắng vấn đề thời gian không đủ nữa."
Không để ý đến lời khen của anh ta, Lam tiểu thư nhìn về phía Tô Dung: "Tiểu Nhất, cô thấy thế nào?"
Khác với những người khác vì lời nói của Lam tiểu thư mà giãn mày, Tô Dung vẫn nhíu chặt mày: "... Quá dễ dàng."
"Cái gì?" Lão Mã nghi hoặc hỏi.
Tô Dung lặp lại một lần: "Quá dễ dàng, không giống với độ khó của quái đàm quy tắc này."
Nếu như đào đất sẽ kích hoạt nguy hiểm thì còn nói được, như vậy mục đích của cửa ải này chính là để kéo dài thời gian.
Nhưng tình huống bây giờ làm thế nào nào cũng nghĩ không thông, giống như Lam tiểu thư đã nói, nếu chỉ có gieo hạt có vấn đề, vậy thì hoàn thành xong tất cả công đoạn trước đó, lại gieo hạt rồi chạy đến vùng an toàn, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Ý nghĩa của việc thiết kế cửa ải này là gì? Chẳng lẽ chỉ trông chờ vào việc lúa mì lần đầu phát điên, ngẫu nhiên giết chết vài điều tra viên sao? Đây là một mảnh đất lớn, chiếm một tỷ lệ rất lớn trong toàn bộ trang viên, cũng là cửa ải quan trọng, độ khó sao có thể nhỏ như vậy!
Rốt cuộc cô đã bỏ qua cái gì?
---
Thấy Tô Dung vẫn không nói gì, có người nóng nảy không chịu được nữa: "Còn vấn đề gì nữa chứ, chúng ta mau đi thôi, nếu chậm trễ thêm chút nữa thì đến giờ ăn tối mất, lúc đó đi khám phá thăm dò chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn ban ngày nhiều!"
Đúng vậy, ban đêm nhất định sẽ nguy hiểm hơn ban ngày, đây cũng là lý do tại sao rõ ràng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trước giờ ăn tối là được, nhưng mọi người vẫn muốn dành ra một chút thời gian thăm dò, vì chẳng ai muốn ra ngoài vào buổi tối.
Với những người không kiên nhẫn, Tô Dung cũng chẳng có gì để nói. Cô thích khám phá sự thật, nhưng không có nghĩa vụ phải cứu người.
Cô cũng chỉ qua loa lấy lệ nói: "Tôi chỉ tùy tiện nghĩ thôi, nếu các người gấp thì đi nhanh đi!"