Binh ca không nhịn được bật cười, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ muốn xem kết cục cuối cùng của những kẻ này ra sao. Lam tiểu thư và những người khác cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mỉa mai, chẳng một ai thương hại mấy người này cả.
Nếu mấy người này không chế nhạo thì thôi, có lẽ trước ranh giới sống chết, sẽ có người mềm lòng mà chủ động nói cho bọn họ biết một vài tin tức nội bộ. Nhưng nhìn bộ dạng chẳng biết điều này, cứ để để cho đám này mau chóng chết đi là tốt nhất, tránh để sau này lại liên lụy đến họ.
Vẻ mỉa mai trên khuôn mặt của những người khác rõ ràng mang lại áp lực vô cùng lớn cho Tiểu Nguyệt và những người không nghe lời Tô Dung. Ban đầu mấy người này chọn cách không nghe, là vì bọn họ tin chắc Tô Dung sẽ chẳng phát hiện ra được manh mối quan trọng nào.
Nhưng nhìn vẻ mặt của những người này, Tô Dung dường như đã thực sự tìm được một số manh mối, hơn nữa còn rất hữu ích, thậm chí có thể liên quan đến mạng sống. Điều này sao không làm cho bọn họ không sợ cho được?
Một người trước đó không nói gì bỗng lên tiếng: "... Tôi có thể nghe thử xem các người đã phát hiện ra điều gì không?"
Nghe vậy, những người khác trừng mắt nhìn anh ta, nhưng không ngăn cản anh ta.
Hiểu được ý định của mấy người này, Tô Dung cười toe toét nói: "Xin lỗi, không được nha."
Cô nói xong rồi bắt đầu làm đất.
"Xì, làm ra vẻ bí ẩn." Mặc dù trong lòng người đàn ông bất an, nhưng vẫn chế nhạo Tô Dung, sau đó tự mình tiếp tục làm việc.
Vì mấy người này đã làm việc trước từ lâu, nên khi hoàn thành nhiệm vụ làm đất, đồng thời gieo hạt theo cách mà Lam tiểu thư đã nói trước đó, thì Tô Dung và những người khác mới chỉ hoàn thành được một nửa.
Người hành động nhanh nhất là người đàn ông đã chế nhạo Tô Dung trước đó, anh ta đã hoàn thành hai nhiệm vụ, tự cho mình là người có bản lĩnh, đây chính là lý do khiến anh ta không nghe lời Tô Dung.
Mọi người đều là người tài giỏi, tại sao Tô Dung lại có thể ra vẻ chỉ đạo người khác như vậy? Anh ta không nghĩ mình kém Tô Dung nhiều, nên đương nhiên không muốn nghe cô chỉ huy.
Lúc này thấy Tô Dung vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù cô đã hoàn thành một nửa, có lẽ chỉ còn mười phút nữa là hoàn thành, nhưng anh ta vẫn nảy sinh một cảm giác tự cao: "Sao mà chậm vậy? Nếu như các người không lãng phí thời gian, có lẽ có thể nhanh như tôi."
Tô Dung ngẩng đầu nhìn anh ta nói: "Nhanh như vậy là để đi đầu thai à?"
Người đàn ông bị lời nói của cô nghẹn họng, tức giận muốn đánh người. Nhưng nghĩ đến cảnh Tô Dung đối mặt với sự tấn công của lúa mì lúc nãy, anh ta lại không dám hành động. Với giá trị sức mạnh đó, chắc chắn không phải là thứ anh ta có thể so sánh được, tốt nhất là đừng tự chuốc lấy nhục.
Dù sao anh ta cũng là người nhanh hơn, sau đó lại đợi hai người cùng nhóm hoàn thành, cùng họ đi khám phá bản đồ “Trang Viên Sơn Dương”.
Mặc dù quái đàm quy tắc này chỉ diễn ra trong vòng hai ngày, nhưng ngày đầu tiên vẫn an toàn hơn ngày thứ hai, ban ngày vẫn an toàn hơn ban đêm, bây giờ là thời điểm tốt nhất để thăm dò.
Người thứ tư hoàn thành là Tô Dung, không còn cách nào khác, chỉ số thuộc tính của cô cao hơn những người khác quá nhiều, cho dù đã muộn rất lâu, cô vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ cực nhanh, dù sao đây cũng chỉ là nhiệm vụ về thể lực. Nếu là nhiệm vụ về trí lực, thì cô ấy sẽ... chỉ nhanh hơn nữa.
Hoàn thành nhiệm vụ đào rãnh, Tô Dung đứng thẳng người dậy, tùy ý rải hạt giống trên nền xi măng, sau đó mới vỗ đất dính trên tay, lấy ra 【Xẻng phệ linh】, chỉ ba lần là đã lật hết cả mảnh đất mà người đàn ông kia vừa trồng.
Một trong những công dụng ban đầu của 【Xẻng phệ linh】 là có thể đào bất kỳ loại thực vật nào dưới lòng đất, bao gồm cả hạt giống thực vật. Cô lật một cái, dễ dàng đào hết những hạt giống lúa mì vừa rồi ra khỏi lòng đất. Sau đó lấy chổi và ki hốt rác lấy từ trong nhà gỗ, ném hạt giống lên nền xi măng.
Nhìn thấy một loạt thao tác của cô, Tiểu Nguyệt nhịn không được cau mày, tức giận, khập khiễng đi tới: "Này! Cô đang làm gì vậy?"
Chưa đợi Tô Dung giải thích, cô ta đã tự mình tiếp tục chỉ trích: "Cho dù cô không hài lòng vì anh Lý không nghe lời cô, thì cô cũng không thể phá hỏng thành quả lao động của anh ấy, không để anh ấy hoàn thành nhiệm vụ chứ?"
"Nhiệm vụ của anh ta là gì?" Tô Dung mỉm cười thoải mái hỏi lại.
"Đào rãnh và gieo hạt." Vì trước đó người giúp việc đã nhắc lại một lần, nên Tiểu Nguyệt thuận miệng nói ra.
Tô Dung gật đầu: "Vậy anh ta đã hoàn thành chưa?"
"... Hoàn thành rồi."
Tiểu Nguyệt nhận ra lời mình có vấn đề, sau khi ho một tiếng, cô ra tiếp tục: "Nhưng cô phá hỏng thành quả lao động của anh ấy, điều đó không sai chứ? Lỡ như quản gia tới kiểm tra thì sao?"
"Đó là vấn đề của quản gia và người giúp việc." Tô Dung nhún vai, "Tại sao khi giao nhiệm vụ cho chúng ta, họ lại không nói không được phá hỏng nhiệm vụ đã hoàn thành?"
Tiểu Nguyệt: ." . ."
Rõ ràng là lời phản bác của Tô Dung đã khiến cô ta im lặng, cô ta đỏ bừng mặt cũng không nghĩ ra cách phản bác Tô Dung. Cuối cùng, chỉ còn cách tức giận trừng mắt nhìn cô: "Tôi sẽ nói với anh Lý."
Bím tóc nghe hết cuộc trò chuyện của họ, không nhịn được nói với Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, cô cũng không cần phải vong ân bội nghĩa đến mức này. Theo tôi, lúc đó Tiểu Nhất không nên cứu cô!"
Việc này thực sự là do Tiểu Nguyệt sai, cô ta đột nhiên không nói gì nữa, quay người bỏ đi. Bím tóc vừa tiếp tục làm việc vừa nói: "Tiểu Nhất đừng giận, dù sao thì họ. . . cũng chỉ như vậy thôi."