Là một thám tử, cô thực sự rất quen thuộc với mùi này. Người chết sẽ không nói dối, việc kiểm tra tử thi không chỉ là nhiệm vụ của bác sĩ pháp y, mà còn là nhiệm vụ của thám tử.
Vậy mà lại là mùi tử thi, bên trong này giấu xác chết sao? Vậy chẳng phải là nói, trong ruộng đất vừa rồi cũng giấu xác chết sao?
"Tiểu Nhất, cô đang nghĩ gì vậy?" Tạ Kha Kha thấy Tô Dung đến trước cánh cổng xưởng rượu rồi dừng lại, thắc mắc hỏi.
Tô Dung dứt khoát quay đầu: "Trở về cánh đồng trước đã, tôi nghi ngờ bên trong có xác chết."
"Hả?" Lão Mã mở to đôi mắt nhỏ của mình, liếc nhìn xưởng ượu kia, "Đây là cái gì? Tôi không biết, chỉ có điều tra viên lợi hại mới có được siêu năng lực này sao? Tại sao chỉ mới đến cổng đã phát hiện có xác chết bên trong vậy!"
"Không không không," Tạ Kha Kha vội vàng lắc đầu, chặn lại sự hiểu lầm lão Mã, "Đây có lẽ là khả năng chỉ có. . . chỉ có Tiểu Nhất mới có, chứ tôi không có."
Tô Dung giải thích: "Tôi ngửi thấy mùi thịt thối. Chúng ta đi xem cánh đồng trước, mới vừa rồi tôi cũng ngửi thấy, mà tạm thời sẽ không đi xưởng rượu, có thể nguy hiểm. So sánh hai bên, kiểm tra ở cánh đồng sẽ tốt hơn. Tôi nghĩ có thể là có cái gì đó chôn dưới đất ở cánh đồng."
"Nhưng hình như mấy người chúng tôi đều không ngửi được?" Lão Mã gãi đầu, nếu chỉ có mình anh ta không ngửi thấy, cũng là bình thường, cuối cùng thì anh ta cũng chỉ là một người không kinh nghiệm mà thôi. Ngay cả khi thực sự ngửi thấy mùi thịt thối, anh ta chắc chắn cũng không nhận ra. Có lẽ còn nghi ngờ rằng, trang viên này có bán đậu hủ thối đâu.
Nhưng rõ ràng những điều tra viên khác cũng không ai ngửi thấy, điều này khiến anh ta không khỏi bắt đầu nghi ngờ liệu Tô Dung có ngửi nhầm không? Trong tình huống căng thẳng như vậy, người ta cũng thường trải qua một số ảo giác, đó cũng là điều bình thường.
"Lực lượng tinh thần của tôi cao hơn các người." Tô Dung giải thích ngắn gọn, nhanh chóng quay ngược trở về. Hai người kia cũng lập tức chạy theo cô
Trở về cánh đồng, Tô Dung tùy tiện tìm một nơi đào bới. Trong lúc này, 【Xẻng phệ linh】 luôn có thể phát huy tác dụng quan trọng, đào đất có thể nói là tuyệt đỉnh.
Tô Dung vừa đàm vừa nghĩ, bản thân có thể có được 【Xẻng phệ linh】, có phải là do vận khí thế giới giúp đỡ không?
Theo lời lúc ấy của "ý thức thế giới", nó phải trả giá bằng vận khí thế giới mới có thể đưa mình qua đây. Vậy thì vận khí thế giới có lẽ sẽ giúp mình, để mình có khả năng lớn hơn để tiêu diệt "Nó."
Mà 【Xẻng phệ linh】 chính là công cụ mà vận khí thế giới đặc biệt lựa chọn cho để đưa cho cô.
Gác lại những suy nghĩ lan man này, Tô Dung dừng động tác trong tay, nghi hoặc nhìn cái hố lớn trước mắt. Cô đã đào sâu đến tận hai mét, thế nhưng bên trong vẫn chẳng có thứ gì.
Chẳng lẽ không phải ở đây sao?
Tô Dung nghĩ vậy rồi lại cầm xẻng đi về phía cánh đồng lúa mì, chuẩn bị đào bới trong cánh đồng. Nhưng lúc này người giúp việc đã đi tới: "Xin lỗi, làm ơn đừng phá hoại cơ sở vật chất chung của trang viên."
Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày. Nếu không cho đụng vào, rõ ràng là cánh đồng lúa mì có vấn đề.
Cô gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn đáp: "Là mới vừa rồi chúng tôi có lỗi, xin lỗi, tôi sẽ trở về ngay bây giờ."
Nói xong, cô quả nhiên đi về phía lâu đài.
Tạ Kha Kha vội vàng đi theo cô, tò mò nói: "Vậy là đi luôn thật à? Chúng ta có nên đi vòng một chút rồi quay lại đào đất không?"
Tô Dung lắc đầu: "Gần đến giờ rồi, chúng ta nên quay về ăn cơm thôi."
Trời đã tối, không cần thiết phải ở ngoài lâu nữa. Quay trở lại tòa lâu đài, đi theo cầu thang chính lên tầng hai. Bên trong không còn là phòng ăn tự chọn buổi trưa nữa, mà đã biến thành một phòng ăn sang trọng phục vụ bữa tối.
Một chiếc bàn rất dài trải dài từ đầu này sang đầu kia, trên đó trải một chiếc khăn trải bàn màu trắng có in hoa văn, một vài ngọn nến được đặt cách đều trên đó, còn có cả những bình hoa hồng. Trên bàn bày rất nhiều món ăn phương Tây tinh tế và thịnh soạn, nhìn thôi đã thấy thèm nhỏ dãi.
Trong phòng ăn đã có khá nhiều điều tra viên rồi, Lam tiểu thư thấy cô, liền vỗ vào ba chỗ trống bên cạnh mình: "Tiểu Nhất, lại đây ngồi với chúng tôi đi?"
Cô ấy chọn vị trí rất tốt, ở ngay giữa, hơi nghiêng về phía vị trí chủ tọa. Vị trí này vừa không phải lo lắng ngồi quá gần vị trí chủ tọa, bị mọi người chỉ trích, cũng không phải lo lắng ngồi quá xa không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra ở vị trí chủ tọa, hoặc không nghe rõ lời của người ở vị trí chủ tọa.
Trước lòng tốt của đối phương, Tô Dung gật đầu vui vẻ, ngồi xuống. Đối diện cô là Binh ca và cô gái tóc bím. Lúc này, sắc mặt của cô tóc bím còn tái nhợt hơn trước, trông chẳng có chút sức sống nào.
Thảm hại hơn cả cô ấy là Tiểu Nguyệt, dùng cụm từ trắng bệch như tờ giấy để hình dung sắc mặt của cô ta là hoàn toàn chính xác, trông hệt như sắp ngất xỉu đến nơi. Tô Dung gần như có thể khẳng định, cô ta sẽ không thể sống sót qua quái đàm quy tắc này.
Sau khi bị thương nặng ở cánh đồng lúa mì, cô ta lại không về phòng nghỉ ngơi mà là đi khám phá bản đồ. Hiện tại có lẽ đã kiệt sức nhưng vẫn phải cố gắng gượng dậy để ăn tối.
Thực ra, cho dù cô ta có về phòng thì có lẽ cũng chẳng ích gì, nơi đây không phải là thế giới trò chơi, nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ cũng không thể hồi máu, bị thương vẫn cứ bị thương. Cô ta cũng không có vật phẩm chữa thương nào trong tay, nếu không tìm được cồn có nồng độ cao thì có lẽ ngày mai vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Nói đến mới nhớ, trong quái đàm quy tắc này có cả một xưởng rượu.
Tô Dung quay sang hỏi Lam tiểu thư: "Hai người mất tích trước đó vẫn chưa quay lại sao?"
Lam tiểu thư gật đầu, tất nhiên là cô ấy đã chú ý đến điều này: "Không thấy họ nữa rồi, vì hai người họ đi chung một đội nên những người khác cũng không biết họ mất tích ở đâu. Nhưng nghe nói có thể là ở gần xưởng rượu."
Nghe vậy, Tô Dung lập tức nhận ra đã đến lúc mình phải dùng [Thị giác tử vong]. Chờ chút nữa, cô có thể dùng năng lực này để xem hai người kia chết như thế nào.
Cô đến đúng vào lúc bảy giờ, chẳng mấy chốc sau khi Tô Dung đến, quản gia đã mặc vest chỉnh tề bước vào. Tất nhiên, ông ta không mặc vest hiện đại mà là bộ đồ quản gia thời Trung cổ thiên về kiểu đuôi tôm.
Quản gia thong thả bước đến bên cạnh ghế chủ tọa, rồi đứng ở đó: "Xin cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc tối nay, thật đáng tiếc là chủ nhân tạm thời không thể đến được. Tuy nhiên, mọi người không cần phải thất vọng, tôi đã nhận được tin, chủ nhân sẽ về vào ngày mai và dùng bữa tối cùng mọi người."