Chức năng của 「 Thị giác tử vong 」 là dùng góc nhìn người chết để xem năm phút cuối cùng trước khi chết của người đó.
Theo góc nhìn thứ nhất mở mắt ra, đập vào mắt chính là bên trong xưởng rượu mà Tô Dung còn chưa từng đến. Nhưng không khó để nhận ra đây là xưởng rượu, bởi vì trên mặt đất bày rất nhiều thùng rượu, còn có cả lúa mì chất thành đống.
Nhưng bởi vì trước đó cô đã suy đoán ra, lúa mì rất có thể chính là xương cốt của con người biến thành, bây giờ nhìn thấy cảnh này chỉ thấy rợn tóc gáy. Rượu trong xưởng rượu này đều là do thi thể con người ủ nên, không biết rốt cuộc là thứ gì.
Tuy nhiên, chủ của góc nhìn này không biết điều đó, anh ta cùng một người đàn ông khác đến thăm xưởng rượu để tìm kiếm một số manh mối.
Lại nói không có con dê nào ở đây cả, điều này khiến Tô Dung bắt đầu nghi ngờ về việc Bình ca đã phát hiện ra lông dê đen trước đó ở đâu.
Những người giúp việc trong xưởng rượu rất nhiều, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Người thì sắp xếp lúa mì, người thì tách hạt lúa mì, người thì khuấy rượu, tất cả đều trông rất vui vẻ và hòa thuận.
Nhưng thông qua góc nhìn thứ nhất, Tô Dung nhận thấy rằng có không ít người giúp việc ẩn nấp trong góc đang theo dõi hai người đột nhiên xuất hiện trong xưởng rượu này.
Bỗng nhiên, một trong những người giúp việc ra hiệu bằng mắt, sau đó tất cả những người giúp việc khác đều lộ ra vẻ hiểu ý. Tô Dung lập tức nhận ra cái chết bí ẩn của người chết sắp bắt đầu.
Quả nhiên, ngay sau đó, một người giúp việc đột nhiên nói: "Có thể nghỉ ngơi được rồi!"
Ngay lập tức, một nhóm người giúp việc ùa ra, hoàn toàn không để ý đến hai người chết đang đi cùng nhau, đi thẳng giữa qua hai người.
Vì có rất nhiều người giúp việc đi qua chính giữa hai điều tra viên, dẫn đến bọn họ không nhìn thấy nhau. Chờ tất cả người giúp việc đã đi qua, chủ của góc nhìn này đột nhiên phát hiện ra người đồng hành của mình đã biến mất.
Cần biết rằng trong quái đàm quy tắc này, đi một mình bên ngoài sẽ vi phạm quy tắc. Anh ta lập tức hét gọi: "Người bạn kia ơi? Cậu đang ở đâu đó?"
Tuy nhiên, không ai trả lời anh ta, thay vào đó, một người giúp việc từ trong phòng đi ra, nhìn anh ta với vẻ nhiệt tình: "Chào mừng du khách đến với xưởng rượu đặc sản "Trang viên Sơn Dương" của chúng tôi, tôi nghĩ anh đến đây chắc chắn là để trải nghiệm quy trình nấu rượu của chúng tôi phải không!"
"Tôi không..." Vừa nói đến đây, chủ thị giác vô thức ngậm miệng lại. Bởi vì có thể nhìn thấy rõ ràng, biểu cảm của người giúp việc đối diện đột nhiên trở nên dữ tợn, như thể chỉ cần anh ta nói ra lời phản bác, người giúp việc sẽ trực tiếp nổi điên giết người.
Chủ thị giác đương nhiên không dám trái lời, đành phải nghĩ cách vòng vo, dù sao thì ai cũng biết, nếu đồng ý với đối phương thì e là sẽ gặp nguy hiểm: "Nhưng tôi muốn ở cùng bạn mình, giờ tôi không biết bạn mình ở đâu, anh có thể giúp tôi tìm anh ấy không?"
"Bạn của anh à?" Người giúp việc cười khúc khích, "Anh ta hẳn đang tham gia một chuyện nào khác, đừng lo, anh sẽ đoàn tụ với anh ta sau khi anh nấu xong rượu."
Những lời này khiến chủ thị giác càng thêm sợ hãi, anh ta ngồi đứng không yên, chỉ muốn quay người bỏ chạy. Nhưng vừa mới quay đầu lại, anh ta phát hiện ra cánh cổng xưởng rượu vốn mở toang phía sau anh, không biết từ lúc nào đã đóng lại.
Ngay khi thấy anh ta quay đầu lại, Tô Dung đã nhận ra anh ta sắp chết. Rõ ràng là tình huống hiện tại không cho phép điều tra viên từ chối nấu rượu. Biểu cảm của người giúp việc vừa nãy đã ám chỉ điều đó. Và hành động quay đầu của anh ta cũng tương đương với việc vi phạm quy tắc ở đây, e rằng sắp kích hoạt cốt truyện tử vong.
Chủ thị giác lại quay đầu nhìn, suýt nữa tè ra quần. Một gương mặt trắng bệch của người giúp việc đột nhiên tiến lại gần, gần như áp sát vào mũi anh ta, nhẹ nhàng hỏi: "Quý khách, anh đang nghĩ gì thế?"
"Tôi, tôi... tôi đang nghĩ..." Chủ du khách bắt đầu nói lắp, toàn thân không kiềm chế được mà rụt lùi về sau, lưng nhanh chóng áp sát vào cánh cử lớn, không còn đường lui.
Tuy nhiên người giúp việc đã không định cho anh ta cơ hội giải thích nữa, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Không muốn nấu rượu à?"
Lần này không đợi chủ thị giác giải thích gì, người giúp việc đột nhiên cười tươi lui về sau một bước, trên tay cầm một chiếc thẻ thân phận.
Tô Dung thông qua góc nhìn thứ nhất có thể cảm nhận được tầm nhìn mở rộng ra một chút, rõ ràng là chủ chủ thị giác đang mở to mắt. Tuy nhiên giây tiếp theo, người giúp việc đột nhiên bắt đầu cao lên. Không, phải nói là chủ thị giác bắt đầu lùn đi.
Đột nhiên màn hình tối đen, chủ chủ thị giác chết, Tô Dung tự động thoát khỏi [Thị giác tử vong].
Sau khi nhìn từ góc độ của người khác rồi quay về góc độ của mình, cô nhắm mắt nghỉ một lát, sau đó mới bắt đầu suy nghĩ.
Trước tiên có thể khẳng định rằng, muốn kích hoạt nguy hiểm của xưởng rượu thì phải đimootj mình. Nếu đi hai người thì sẽ không kích hoạt nguy hiểm vì có quy tắc bảo vệ.
Khi được mời làm rượu không được từ chối, cũng không được tỏ ý từ chối, nếu không sẽ kích hoạt cốt truyện tử vong.
Cuối cùng, từ góc nhìn của người chết có thể thấy người này bị biến nhỏ, vừa khớp với phỏng đoán trước đó của Tô Dung - anh ta biến thành dê. Hơn nữa, không có bất ngờ gì thì đó chắc là dê đen.
Lý do có suy nghĩ như vậy là ban đầu khi cô nhìn thấy lông dê đen trong nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh có lông dê đen, loại trừ khả năng người giúp việc cố ý mang dê đen vào ăn thịt người, hoặc trong nhà vệ sinh xuất hiện dê, thì chỉ có thể là người chết biến thành dê.