Khi nghe những lời đồn này, Tô Dung rất hứng thú, nhưng khi nghe đến lời của người cuối cùng, cô đột nhiên sáng mắt lên, do dự nói: "Hả? Người nấu ăn lại chính là quản gia?"
Đối với tin tức này, những người khác cũng rất kinh ngạc, người giúp việc đi cùng Tô Dung lộ vẻ kinh ngạc: "Đây là trò nhập vai kỳ lạ gì vậy? Ban ngày tôi là quản gia cao cao tại thượng của trang viên, ban đêm tôi là người nấu ăn ẩn mình sau bức màn. Cho tôi 50 tệ quái đàm, nghe kế hoạch trả thù của tôi đi."
Mọi người đều nhịn không được mà bật cười vì trò đùa của anh ta, còn Tô Dung thì đang suy nghĩ. Cô rõ ràng không ngờ trước đây những người này chưa từng thấy dáng vẻ của đầu bếp.
Tại sao quản gia lại phải che giấu thân phận đầu bếp của mình, thậm chí không muốn để người khác nhìn thấy đầu bếp? Rõ ràng là kể ra cũng chẳng sao, sẽ không có ai phân biệt đối xử với ông ta chỉ vì ông ta làm thêm nghề nấu ăn.
Trước tiên vẫn thăm dò chuyện quan trọng đã, Tô Dung bắt đầu dẫn dắt câu chuyện: "Mọi người biết không? Tôi nghe một du khách nói anh ta có vẻ rất hứng thú với thẻ thân phận của chúng ta."
Cô cần xác minh xem những người giúp việc này có biết nếu mất thẻ thân phận của người giúp việc, bọn họ sẽ biến thành dạng gì hay không.
Nghe vậy, một người trong đó khịt mũi cười khẩy: "Bọn họ còn hứng thú với thẻ thân phận của chúng ta sao? Tôi còn hứng thú với thẻ thân phận của bọn bọ đó!"
Trong mắt Tô Dung lóe lên ánh sáng, cố tình tỏ vẻ lo lắng nói: "Lỡ như bọn họ trộm thẻ thân phận của chúng ta thì phải làm sao?"
"Thì đi tìm quản gia để xin lại thẻ khác thôi, miễn là chúng ta làm lại kịp thời thì họ sẽ không thể dùng thẻ thân phận để vào phòng chúng ta được." Người đó nói một cách tùy tiện, rồi lại trêu chọc: "Sẽ chẳng có ai mất thẻ thân phận nửa ngày mà không phát hiện ra đi?"
Đúng vậy, nếu chỉ đơn giản là làm mất thẻ thân phận thì không sao cả. Nhưng nếu thân phận bị người khác thay thế thì sẽ biến mất.
Điều này có thể thấy từ khi cô lấy thẻ thân phận của Trương Cường, Trương Cường vẫn còn tồn tại. Nhưng khi một người giúp việc khác công nhận cô là "Trương Cường" thì Trương Cường đã biến mất.
Tuy nhiên, rõ ràng những người này không biết một khi thân phận người giúp việc không được công nhận thì bọn họ sẽ biến mất, vì vậy họ mới có thể vô tư như vậy.
Cô nhận ra được điều đó, lập tức mỉm cười hỏi: "Lại nói, nếu mọi người không làm người giúp việc của "Trang viên Sơn Dương" nữa, mọi người muốn làm ghề gì?"
Câu hỏi này rõ ràng đã khơi dậy sự hứng thú lớn lao của mọi người, ít nhiều bọn họ đều đã từng nghĩ đến vấn đề này. Nhất là sau khi những người điều tra đến, họ có cơ hội rời khỏi trang viên, họ càng không thể kìm nén được sự tưởng tượng về điều này.
"Tôi nghĩ tôi có thể trở thành một người chăn dê!" Một người phấn khích nói, sau đó lập tức bị những người khác chế nhạo.
"Vất vả lắm mới thoát khỏi "Trang viên Sơn Dương" được, vậy mà cậu vẫn muốn tiếp xúc với dê, có thể sáng tạo một chút không?"
Người đó không phục nói: "Dù sao thì thế giới bên ngoài toàn là dê, đi đâu chẳng tiếp xúc với dê?"
Lời này nói cũng không sai, trong mắt những người giúp việc này, con người chẳng phải chính là "dê" sao?
Nghe họ rôm rả thảo luận một hồi, thấy không khí đã sôi nổi, Tô Dung tiếp tục hướng dẫn: "Chúng ta chơi một trò chơi đi, tưởng tượng thử về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai!"
Mọi người đều rất hứng thú với trò chơi này, hay nói cách khác là bọn họ rất hứng thú với mọi thứ bên ngoài trang viên. Nghe vậy, bọn họ không chút do dự mà đồng ý.
"Chọn một người chơi nào!" Tô Dung tùy ý chỉ một người trước đó muốn làm người chăn dê, "Đưa thẻ thân phận của cậu cho tôi trước đã."
Người giúp việc không chút e dè đưa thẻ cho cô, sau đó nghe Tô Dung nói với những người khác: "Các người cũng phải thật lòng cho rằng anh ta đã rời đi rồi, bây giờ thực ra là đang nghe anh ta kể cho các người nghe về cuộc sống hiện tại của anh ta."
Nói xong cô bắt đầu tẩy não người muốn chăn dê: "Bây giờ hãy nhắm mắt lại, tưởng tượng anh đã rời khỏi đây, thực sự trở thành một người chăn dê. Anh đang ở một thảo nguyên rộng lớn, xung quanh là những đàn dê. Nói với các người đồng nghiệp cũ của anh, anh nuôi dê hay nuôi cừu?"
"Cừu đi... " Người này nhắm mắt, do dự nói. Anh ta không muốn ở bên ngoài mà vẫn nhìn thấy dê.
"Là một người chăn cừu, anh có một chú chó chăn cừu đáng yêu. Nó có màu gì?"
"Loại đen trắng! Màu sắc cổ điển!"
“...”
Trong thế giới này, Tô Dung vốn là người học tâm lý, mặc dù hiện tại chưa học được bao lâu, nhưng có nền tảng về tâm lý học tội phạm, đối với loại thôi miên nông cạn này vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ngay khi mọi người đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện của hai người này, thật sự cảm thấy anh ta không phải là một người giúp việc, mà là một người chăn cừu.
Đột nhiên, người kia biến mất một cách đột ngột.
Nghe tiếng kêu của Tô Dung, những người khác cũng mở mắt ra, rồi phát hiện ra anh chàng ban đầu ngồi trên ghế đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một Tô Dung hết sức kinh ngạc.
Sự kinh ngạc của Tô Dung cũng không hoàn toàn là giả tạo, mặc dù đã biết trước rằng anh ta rất có thể sẽ biến mất, nhưng trò chơi đột nhiên biến mất này, dù có chứng kiến lần thứ bao nhiêu thì cũng khó mà không kinh ngạc.
"Chuyện gì thế này?" Người đàn ông đi cùng cô kinh ngạc hỏi, "Tiểu Lưu đâu rồi?"
"Tôi không biết." Tô Dung lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt, "Vừa nãy tôi đang nói chuyện với mọi người, thì đột nhiên anh ta biến mất. Không có dấu hiệu báo trước, tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra!"