Về bản chất, bọn họ rất ích kỷ, không quan tâm đến mạng sống của người khác, nếu không, bọn họ sẽ không cố tình cướp đi thân phận của khách du lịch chỉ vì muốn rời khỏi trang viên.
Chờ người lớn tuổi kia rời đi mọi người đều giả vờ tiếp tục công việc như không có chuyện gì xảy ra, nhưng từ vẻ mặt bất an của họ, Tô Dung biết "Trang viên Sơn Dương" này sẽ sớm trở nên rối loạn.
Và đây chính là điều cô mong muốn.
Sau khi gieo rắc bất hòa, cũng là lúc cô phải rời đi, đã là bốn giờ chiều, cũng là lúc cô bắt đầu công việc buổi chiều với tư cách là một khách du lịch.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất đối với cô khi trở về không phải là chuyện này, mà là nói những chuyện xảy ra bên người giúp việc cho nhóm điều tra viên, lấy chuyện này để quấy rầy trạng thái của người giúp việc đang nằm vùng trong nhóm điều tra viên.
Nếu bọn họ biết tất cả mọi thứ mình đã làm từ trước đến nay đều là vô ích, Tô Dung không tin bọn họ sẽ không quay lại hỏi.
“Tôi muốn trở về nghỉ ngơi một lát.” Cô nói với người đi cùng mình bằng giọng yếu ớt, có vẻ như đang bị sốc nặng.
Sắc mặt người đàn ông này cũng rất khó coi, nghe vậy gật đầu nói: "Chúng ta cùng nhau trở về đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lát."
Hai người đàn ông cùng nhau trở về phòng riêng của bọn họ trong lâu đài, rồi chia tay nhau.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa ở phía đối diện, Tô Dung mở cửa trở lại, đổi lại thẻ thân phận của mình, rồi khi đi xuống cầu thang, cô tháo chiếc [Mặt nạ ảo thuật] ra, trở lại thành một du khách.
Lúc này chỉ còn một mình Tạ Kha Kha ở trong lâu đài, theo lý thì mọi người lúc này đều phải đi gặt lúa mì.
Cô nghi ngờ bước tới hỏi: "Sao cậu còn ở đây? Chẳng lẽ không đi cùng Lam tiểu thư sao?"
"Tiểu Nhất!" Trong nháy mắt Tạ Kha Kha nhìn thấy nàng, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng: "Tôi nghĩ cô một mình ở lại đây, nếu không có bạn đồng hành, sau đó sẽ không thể rời khỏi lâu đài, vì thế ở lại đây đợi cô."
Tô Dung nghe vậy, có chút ngoài ý muốn: "Vậy nếu tôi không tới thì cậu định làm sao?"
Nói đến vấn đề này, Tạ Kha Kha cười đắc ý: "Tôi đã nói với Lam tiểu thư rồi, nếu như năm giờ tôi không đi tìm cô ấy, thì làm phiền cô ấy trở về đón tôi."
Không thể không nói, hành động này của Tạ Kha Kha đủ để Tô Dung cảm động. Cô lên tiếng cảm ơn, sau đó hai người đi đến cánh đồng lúa mì.
Vào buổi sáng, cô đã hướng dẫn cách gặt lúa mì đúng cách, giờ thì những người khác hẳn đang kiểm soát đàn dê để giúp gặt lúa mì. Không dễ để đàn dê giúp gặt lúa mì, nhất là phải gặt một giỏ lớn, vì vậy có lẽ họ vẫn chưa rời đi.
Mà chuyện cô cần chính là nơi mà mọi người đều cùng nhau ở đps
Trên đường đi, Tạ Kha Kha kể lại những gì Tô Dung đã dặn dò cậu ta trước đó: "Thật sự có vài người hỏi tôi là cô đã đi đâu, tôi đã làm theo những gì cô nói. Mặc dù tôi không nhớ tên họ, nhưng tôi nhớ mặt họ. Khi đến hiện trường, tôi có thể chỉ cho cô biết họ là ai."
"Có bao nhiêu người?" Tô Dung hỏi.
"Ba người." Tạ Kha Kha trả lời.
Khi nghe chỉ có ba người, Tô Dung lắc đầu, cô biết rằng đó chắc chắn chưa phải là toàn bộ số lượng nội gián thực sự. May mắn thay, cô đã tìm ra một cách mới, chỉ cần nói ra chuyện vừa mới phát hiện, thậm chí cô không cần phải làm gì cả, những nội gián đó sẽ tự sụp đổ.
Khi đến cánh đồng lúa mì, hai người nhìn thấy một đàn dê trắng lớn và một nhóm điều tra viên vây quanh. Thật sự không dễ để cho mấy con vật vô tri này nghe theo lời của mình.
Một số con dê thì cứ như bị chứng biếng ăn vậy, nhất quyết không chịu cắn lúa mì. Một số con dê khác thì cứ như kiểu đã mấy trăm năm không được ăn gì, chúng ăn ngấu nghiến hết cả một cây lúa mì, không để lại một chút gì cho các điều tra viên.
Nhưng nhờ sự hợp tác của mọi người, sọt tre của phần lớn mọi người đều đầy, chỉ còn một số ít người chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy Tô Dung và Tạ Kha Kha đi đến, Lam tiểu thư vội vẫy tay: "Sao giờ mới đến đây? Tôi đã giúp hai người cắt một sọt rồi, còn một sọt nữa thì hai người phải tự giải quyết."
Tô Dung nói lời cảm ơn cô ấy, sau đó nói thật to: "Mọi người, tôi phát hiện ra một điều rất quan trọng! Những người giúp việc sau khi không còn thân phận thì sẽ trực tiếp biến mất! Nói cách khác, họ không thể rời khỏi "Biệt thự Dương Sơn."
Các điều tra viên đều chú ý đến nửa câu đầu của cô.
Người giúp việc không có thân phận sẽ biến mất? Tin tức này có vẻ không có tác dụng gì, nhưng đối với một số điều tra viên có kinh nghiệm mà nói, tác dụng của chuyện này không thể xem thường.
Ban đầu bọn họ còn đang đau đầu nghĩ cách đối phó với người giúp việc, rốt cuộc nếu đánh nhau trực tiếp thì rất có thể sẽ bị cưỡng ép găn cản. Nhưng nếu có thể khiến cho người giúp việc biến mất không tiếng động thì tất nhiên không cần lo lắng nữa.
"Làm sao mới có thể để người giúp việc mất thân phận?" Cô gái tóc ngắn lập tức hỏi.
Tô Dung trả lời đơn giản quá trình này, sau khi nghe xong cô gái tóc ngắn có chút thất vọng. Lấy được thẻ thân phận của người giúp việc thì còn dễ nói, nhưng muốn thay thế thân phận của họ, hoặc khiến những người giúp việc khác nghĩ rằng người này không tồn tại thì quá khó.
Tô Dung nhún vai, lại cố ý lớn tiếng nhấn mạnh: "Tôi có một kỹ năng giám sát, nên mới lén lút nghe được tin tức này. Đáng tiếc là kỹ năng này chỉ dùng được một lần, hy vọng tôi không dùng sai thời điểm."
Sở dĩ cô đặc biệt nhấn mạnh vào chuyện này vì cô vẫn chưa muốn để lộ thân phận "Trương Cường" của mình. Nếu sau này có cần, cô vẫn có thể dùng thân phận này để hành động.