Không, không chỉ có ba người.
Đột nhiên, một người @ một người khác, thông báo tin dữ.
【"Hạt dẻ nhỏ" @ "Không phải người trung thực": Cậu và tôi cùng một quái đàm quy tắc...】
Ngay sau khi nhìn thấy tin nhắn này, những người đang phấn khích trò chuyện về việc lại thiếu một "quái đàm quy tắc cố định" lập tức im lặng. Tất cả mọi người đều hiểu rõ điều này có nghĩa là gì. Chỉ khi chết trong quái đàm quy tắc, người đi ra bên ngoài sẽ quên mình đã từng trải qua quái đàm quy tắc này.
[“Không phải người trung thực”: ??? Tôi đang đến tìm cậu, làm phiền nói trực tiếp trước mặt tôi. . . Chắc chắn là cậu đang đùa thôi. . . Cứu mạng! 】
Trong nhóm lại yên lặng một lúc, một lúc sau, Mai Lạc mới gửi lại tin nhắn.
【"Nico-chan": Nếu còn tình huống tương tự, nhớ báo trước, có bằng chứng thì... Nhà nước mới có thể cấp tiền trợ cấp tốt hơn.】
Đối với những điều tra viên tử vong trong các quái đàm quy tắc, mặc dù không phải hy sinh vì nhiệm vụ nhưng theo luật pháp về quái đàm quy tắc do Hoa Hạ lập ra, gia đình họ sẽ được bồi thường nhất định. Dù sao, xét về một khía cạnh nào đó, họ cũng được coi là mạo hiểm vì nhân loại, dù không phải tự nguyện.
Nhưng vì những điều tra viên chết trong quái đàm quy tắc không có ký ức về chuyện mình ở trong quái đàm, với lại ở trong quái đàm quy tắc cũng sẽ chết do nhiều loại tai nạn ngoài ý muốn, nên rốt cuộc có phải chết vì quy tắc hay không thì rất khó chứng minh.
Nếu có người quen cùng mình ở trong một quái đàm quy tắc, có thể giúp chứng minh thì đúng là có thể nhận trợ cấp dễ dàng hơn. Mặc dù trên thực tế, nếu có thể, thì không ai muốn nhận trợ cấp này cả.
Tô Dung tắt điện thoại, đi đến hành lang, gõ cửa phòng Tạ Kha Kha. Sau khi đối phương mở cửa, cô hỏi thẳng: "Còn muốn ở lại chơi hai ngày tiếp theo không?"
.".. Có!" Sau khi do dự một lúc, Tạ Kha Kha gật đầu thật mạnh. Hiếm lắm mới được ra ngoài một lần, cậu ta không muốn vì một quái đàm quy tắc mà không vui. Huống hồ cậu ta đã sống sót thành công, đương nhiên nên ăn mừng thật vui vẻ, chơi thật thoải mái.
Nghe vậy, Tô Dung gật đầu, quay người trở về.
Hai ngày sau đó, mọi thứ vẫn diễn ra theo kế hoạch. Mặc dù Tạ Kha Kha không thông minh lắm nhưng ba mẹ đã dạy dỗ cậu ta rất tốt. Cậu ta sẽ làm những việc mình biết một cách nghiêm túc và học hỏi những việc mình không biết một cách chăm chỉ.
Đôi khi, chỉ cần một chuyến đi du lịch là đủ để những người bạn thân lâu năm trở nên xa cách, nhưng điều đó lại không xảy ra với Tô Dung và Tạ Kha Kha, hai người bọn họ vẫn hòa hợp với nhau. . . sự hòa hợp giống như giữa mẹ chăm sóc con trai.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, đã đến lúc trở về. Lần này, Tạ Kha Kha nghiêm túc từ chối để Tô Dung lái xe về, rất hăng hái tuyên bố: "Hôm nay, dù tôi có chết đứng tại đây, có nhảy xuống vực thì cũng tuyệt đối không ngồi lên xe do cậu lái đâu!"
Tô Dung vừa cười vừa nhìn cậu ta: "Cậu biết lái xe à?"
Khí thế của Tạ Kha Kha yếu đi một chút.
"Cậu có bằng lái không?"
Lại yếu thêm một chút nữa.
"Hay là cậu muốn ba mẹ cậu lái xe đường xa đến đón tôi và cậu về?"
Tạ Kha Kha biết cứ thế này thì chẳng thay đổi được gì, nhưng vẫn cố phản bác một cách yếu ớt: "Chúng ta có thể gọi tài xế lái thay mà."
"Cậu có biết đây là ở trên núi không?" Tô Dung ung dung hỏi.
Cuối cùng Tạ Kha Kha cũng không còn lời nào để nói, chán nản tự giác ngồi vào ghế phụ, sau đó tự thắt dây an toàn: "Coi như tôi không nói gì, cậu lái xe đi."
Tô Dung nhìn vẻ mặt của cậu ta, chỉ thấy buồn cười. Cô chậm rãi mở cửa ghế sau, khom lưng chui vào trong.
"Hả, sao cậu lại ngồi ở ghế sau?" Tạ Kha Kha không hiểu hỏi, sau đó kinh ngạc nhìn thấy bà chủ nhà trò mở cửa xe ở vị trí lái, trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Tô Dung cười đáp: “Tôi trả tiền để bà ấy đưa chúng ta về, yên tâm, bà ấy có bằng lái."
Dù sao, cô và Tạ Kha Kha không phải là kiểu vừa lái xe vừa chơi khăm nhau như cô và Bạch Liễm. Đã biết Tạ Kha Kha không thể chấp nhận được cách lái xe "hoàn hảo" của cô, Tô Dung cũng không muốn ép buộc cậu ta.
Hơn nữa, vừa mới thoát khỏi quái đàm quy tắc, để cậu ta vui vẻ một chút cũng tốt. Nếu cậu ta nôn mửa trên đường về, không biết ba Tạ và mẹ Tạ sẽ lo lắng thế nào.
Mặc dù cô cũng có thể lái xe bình thường, nhưng không tránh khỏi sẽ lặp lại thói quen trước đây. Hơn nữa, nếu không đi đường tắt, cô cũng thấy không thoải mái, chi bằng để người khác lái.
Thực ra tối qua Tô Dung đã đến gặp bà chủ rồi hỏi xem có thể tìm được tài xế lái thay được không, ở trong rừng sâu này rất khó có thể dùng ứng dụng điện thoại di động để gọi tài xế lái thay đến, nhưng tìm người quen thì sẽ dễ dàng hơn, dù sao nơi đây cũng không phải chỉ có một nhà trọ, chỉ là đứa ngốc Tạ Kha Kha hoàn toàn không ngờ tới chuyện này mà thôi.
Thành thật mà nói, khi nghe bà chủ nói có thể đưa họ về, cô đã bị kinh ngạc. Sau khi xác nhận nhiều lần rằng bà chủ có thể lái xe đường dài, cô mới gật đầu đồng ý. Nếu bà chủ có trái tim đam mê tốc độ, tất nhiên cô cũng sẽ ủng hộ. Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng sao, cô có kinh nghiệm nhảy ra khỏi xe rất phong phú.
Bà chủ lái xe nhanh như chớp, cứ như đang bỏ trốn khỏi bệnh viện tâm thần vậy.
Tạ Kha Kha lần nữa tái mặt, muốn khóc mà khóc không ra nước mắt. Lúc trước khi Tô Dung lái xe, tuy cũng rất mạo hiểm nhưng ít nhất cũng biết tính tình của cô, biết cô tuyệt đối không bao giờ gây tai nạn.
Nhưng bà chủ này thì Tạ Kha Kha hoàn toàn không hiểu, cậu ta thực sự sợ bà chủ đột nhiên ngất xỉu, hoặc đột nhiên hoa mắt. Cả đường đi đều lo lắng, may mà cuối cùng cũng về đến nhà an toàn.