Tô Dung không biết Kỳ Kỳ rốt cuộc có mục đích gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự không tốt của đối phương. Cách làm của Tiểu Lý và những người khác là rất bình thường, mạo hiểm tính mạng cùng người lạ là hành động không sáng suốt. Hành động của Kỳ Kỳ mới là không bình thường.
Chuyện bất thường ắt có kỳ lạ, Tô Dung vô cùng nghi ngờ Kỳ Kỳ có lẽ thông qua phương pháp nào đó biết được cô khá lợi hại, nên muốn làm quen thân thiết. Hoặc là muốn từ cô mà đạt được điều gì đó, cách làm hiện tại là đang khiến cô mất cảnh giác.
Nếu là trường hợp trước thì còn dễ nói, thật ra cô không ngại giúp đỡ những người tích cực tự cứu, nếu không cũng sẽ không giúp Tạ Kha Kha, Điền Khinh Khinh và những người khác. Nhưng nếu là trường hợp sau, thì cần phải cảnh giác.
Tô Dung nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẻ mặt cũng không thay đổi, cổ lắc đầu: “Không cần đâu, nếu có thể thành công, tôi tự nhiên sẽ gọi các người. Nếu không thể thành công, thì cũng sẽ không liên lụy đến các người.”
“Sao lại có thể gọi là liên lụy chứ?” Mặc dù nói vậy, nhưng Kỳ Kỳ cũng không còn cố chấp nữa. Cô ta nhìn ra Tô Dung đúng là không chắc lắm, tốt nhất là cô ta không nên đi theo.
Tô Dung sờ chiếc 【 Vòng tay phỉ thúy chính nghĩa 】trên tay của mình, đi thẳng vào toa số 2.
Lúc này trong toa số 2, ngoại trừ một nhân viên mặc đồng phục trắng đang quét dọn thì không còn ai khác. Giữa toa số 2 và toa số 3 có một cánh cửa sắt đóng lại, không nhìn thấy tình hình bên kia.
Trên sàn có một vũng bánh thịt, trông có vẻ như lúc đó có một người không chạy thoát ra ngoài được, bị ép chết ngay tại chỗ.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục trắng đang quét đống bánh thịt này, còn có cả thịt vụn vừa quét từ toa số 1 vào. Cho dù không biết đây là thịt người, nhưng cảnh tượng này trông cũng rất kỳ lạ.
Anh ta một thân chỉnh tề, tóc cũng ngoan ngoãn rũ xuống, không có vẻ gì là vừa bị tường ép. Trên thực tế, việc anh ta vẫn có thể xuất hiện ở đây vốn là một điều rất kỳ lạ.
"Xin chào, xin hỏi..." Tô Dung đi đến bên cạnh nhân viên phục vụ mặc áo trắng, vừa định nói gì thì thấy hai bên tường xung quanh bỗng co lại với tốc độ cực nhanh.
Lúc này cô đang đứng ở chính giữa toa số 2, với tốc độ co lại của tường, cô phải lập tức chạy ra ngoài thì mới đảm bảo mình không bị kẹp. Nếu là một người bình thường đứng ở đây thì hoàn toàn không cần phải giãy giụa, chờ chết là xong.
Nhưng Tô Dung không chạy trốn, cô vẫn đứng tại chỗ, đứng rất gần nhân viên phục vụ mặc áo trắng. Biểu cảm điềm tĩnh, như thể núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không đổi sắc mặt. Chỉ có bàn tay nắm hờ chiếc vòng tay phỉ thúy mới cho thấy cô thực ra không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Còn nhân viên phục vụ mặc áo trắng bên cạnh thì thực sự điềm tĩnh, anh ta thậm chí vẫn đang quét những thứ bẩn thỉu trên mặt đất, không hề hoảng hốt mà gom chúng lại với nhau.
Tất cả những điều này gần như chỉ diễn ra trong chớp mắt, chỉ trong một cái chớp mắt, bức tường đã đến trước mặt Tô Dung. Ngay khi cô sắp mở 【 Vòng tay phỉ thúy chính nghĩa 】 thì bức tường đang ép đột ngột dừng lại.
Khi tường dịch chuyển, chỉ có cô và nhân viên phục vụ mặc áo trắng là không bị ảnh hưởng. Những nơi khác, tường vẫn tiếp tục ép lại, phát ra tiếng ‘bùm’ va chạm lớn.
m thanh này khiến người ta rùng mình, không có gì lạ khi ở toa số 2 có một đống bánh thịt, với lực này, mặc kệ là ai cũng đều sẽ chết.
Nhưng rõ ràng cô đã cược đúng, đứng gần nhân viên phục vụ mặc áo trắng sẽ không chết. Anh ta không phải là sinh vật vô nhân tính có khả năng bất tử, trong lần va chạm trước, anh ta không chết chỉ đơn giản là vì tường đã tránh anh ta.
Nói vậy là bức tường này có tính mềm sao? Nó còn có thể tự lõm vào được sao?
Bỏ qua chi tiết vô lý này, Tô Dung mỉm cười nhìn nhân viên phục vụ mặc áo trắng, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Xin hỏi bức tường này co lại theo quy luật nào vậy?"
Bây giờ suy đoán đã được chứng minh, ở những nơi khác đều sẽ bị tường đè chết, chỉ có bên cạnh nhân viên phục vụ mặc áo trắng là không có vấn đề gì.
"Quy luật?" Nhân viên phục vụ mặc áo trắng suy nghĩ một lát rồi trả lời, "Chính là có người đi vào thì bức tường sẽ co lại, một lúc sau sẽ trở lại như cũ."
"Tại sao anh không sao? Những bức tường dừng co lại khi sắp chạm vào anh." Thấy đối phương thực sự muốn trả lời mình, Tô Dung liền thuận nước đẩy thuyền, vội hỏi lại.
Nhân viên nhún vai, nói đùa: "Có lẽ vì tôi cứng hơn, tường không thể ép chết tôi, cho nên chừa tôi lại."
Nghe vậy, Tô Dung hơi nhíu mày. Câu nói này có vẻ như đang ám chỉ điều gì đó, dù sao thì chắc chắn có ẩn ý. Người nhân viên mặc đồng phục trắng này đang ám chỉ rằng anh ta không phải là người sao? Nếu là người thì độ cứng không phải đều như nhau sao? Hay là cứng ở đây không phải là cứng ở trên mặt chữ?
Trong lúc hai người nói chuyện, bức tường quả nhiên tự động thụt vào như lời nhân viên nói hồi nãy.
Tô Dung giữ lời hứa, hét về phía toa số 1: "Mọi người có thể vào rồi!"
Chẳng mấy chốc, mấy người thận trọng bước vào, trên mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc. Họ đã nghe thấy tiếng tường khép lại nãy giờ, Tô Dung không đi ra từ bên trong, theo họ thấy thì chỉ có hai khả năng.
Hoặc là cô đi ra từ phía bên kia, đến toa số 3. Hoặc là cô không đủ nhanh, bị ép chết ngay bên trong.
Kết quả là Tô Dung vẫn bình an vô sự ở toa số 2, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Đến bên tôi, đứng vây quanh người nhân viên này." Tô Dung ra lệnh một cách ngắn gọn, "Lát nữa tường sẽ đóng lại lần nữa."