Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì: "Đúng rồi Tiểu Minh, vừa rồi cô nói đường hầm sắp xuất hiện à?"
"Tôi đoán vậy.” Tô Dung không trực tiếp vạch trần anh Triệu. Một là cô không có đủ chứng cứ, hai là cô vẫn muốn giữ anh ta lại, xem anh ta muốn làm gì. Việc anh Triệu muốn làm chính là việc mà họ không thể làm.
Nhưng Kì Kì bị trói lại thì lại lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hồi tưởng một lúc, đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tô Dung. Sau khi Tô Dung giải thích xong, cô ta mới hiểu ra là lúc nãy Tô Dung dịch chuyển hướng của cô ta là để không cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng tại sao lại phải làm như vậy? Cô ta đã sắp chết rồi.
Nói thật là từ đầu cô ta không nhìn ra ngoài cửa sổ?
Nhận ra điều này, Kì Kì lập tức nhớ ra, là anh Triệu đã di chuyển cô ta! Lúc đó cô ta không có cảm giác gì, nhưng bây giờ sau khi biết được sự thật, cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh Triệu có vấn đề?
Nghĩ đến đây, Kì Kì vội vàng cố gắng nói chuyện với Tô Dung. Nếu Tô Dung không phát hiện ra vấn đề của anh Triệu , vậy thì cô ta chỉ ra điều này, có khi có thể cứu mạng mình.
"Suỵt". Hiểu được ý định của cô ta, Tô Dung ra hiệu im miệng, ý bảo cô ta không cần nói thêm nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Kì Kì lập tức hiểu ra Tô Dung đã biết anh Triệu có vấn đề, lập tức lộ ra vẻ mặt cầu xin: "Quái đàm quy tắc này cần tôi, cô phải hiểu, chúng ta không thể mất quá nhiều người, nếu không thì sau này..."
Mặc dù cô ta nói không rõ ràng, nhưng Tô Dung hoàn toàn hiểu ý của cô ta. Nếu quái đàm quy tắc này dự dự ô nhiễm người, vậy thì đương nhiên điều tra viên phải càng nhiều càng tốt. Nếu không đợi đến khi số lượng người bị ô nhiễm vượt quá số lượng điều tra viên, thì tình hình sẽ thực sự bất lợi.
Tô Dung cũng đang suy nghĩ về chuyện này, nếu tha cho Kì Kì, không những số điều tra viên biết được chuyện này sẽ tăng lên, mà Kì Kì chắc chắn sẽ sẵn sàng giúp cô làm chứng r ba người anh Triệu có vấn đề.
Còn nếu cô từ chối, đối phương chắc chắn sẽ liều lĩnh, hoặc là cung cấp thông tin cho anh Triệu để họ phá hoại. Hoặc là trực tiếp biến bản thân thành người bị ô nhiễm.
Nhưng Tô Dung rất rõ một điều, đó là tha cho Kì Kì, theo một nghĩa nào đó, chính là coi thường sự thật.
Nghĩ một lúc, cô cong môi: "Được rồi, cô nói đúng.”
Nói xong, cô nhìn về phía nữ cà chua, "Cởi trói cho cô ta đi, tôi định nghe theo lời Tiểu Lý, để cô ta ra ngoài đầu thú."
"Tại sao?" Nữ cà chua tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ Tô Dung lại đột nhiên thay đổi, ngay lúc Kỳ Kỳ sắp phải chịu sự trừng phạt.
"Có một số lý do, tóm lại cứ thả cô ta ra trước đã." Tô Dung chắp hai tay lại, dùng khẩu hình nói bốn chữ "liên quan đến việc thông quan".
Nữ cà chua hiểu ý, mím môi, nhanh chóng thu dây thừng lại. Kỳ Kỳ xoa cổ tay, vẻ mặt vui mừng, nhỏ giọng nói với Tô Dung: "Cô đã đưa ra một quyết định đúng đắn, bây giờ chúng ta có nên trực tiếp..."
Tô Dung lắc đầu: "Xem xem anh ta định làm gì đã."
Những người khác cũng chú ý đến hành động của họ, Tiểu Lý nghi ngờ ngồi tại chỗ hỏi: "Sao lại thả Kỳ Kỳ ra? Trước đó không phải nói là để cô ta chết ở đây sao?"
"Cô ta đưa ra lợi ích giao dịch với tôi, vì tôi là nạn nhân, nên tôi có quyền tha thứ cho đối phương đúng không?" Tô Dung cười hỏi.
Về vấn đề này, Tiểu Lý lại bắt đầu do dự, suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Vậy sau khi cô ta ra ngoài vẫn phải tự thú chứ?"
Nếu cô ta không tự thú thì theo Tiểu Lý thấy có vẻ không ổn.
Tô Dung gật đầu, quay sang nhìn đối phương: "Một lát nữa đến toa xe số 2, chúng ta nói chuyện, tiện thể ký hợp đồng luôn."
Kỳ Kỳ thoát chết nên không thể không đồng ý, vội vàng gật đầu.
Anh Triệu nhíu mày nhìn cuộc trò chuyện của họ, đột nhiên lên tiếng: "Nhưng như thế thì không ổn lắm, phải không? Mặc dù ngay từ đầu Kỳ Kỳ đã muốn hại cô, nhưng thực tế sự tồn tại của cô ta là mối đe dọa đối với tất cả chúng ta. Việc tha cho cô ta là chuyện mà tất cả mọi người nên cùng nhau quyết định, phải không?"
Nghe vậy, Tô Dung nghiêng đầu: "Chỉ cần không để cô ta đến gần mình là được, hay là ạnh không làm được cả chuyện đó?"
Nói đến đây, cô quay sang nhìn Kỳ Kỳ: "Đúng rồi, cái kỹ năng này của cô, chỉ cần chạm vào trong vòng năm giây là sẽ tự động kích hoạt, hay là sau năm giây chạm vào thì có thể tùy chọn kích hoạt?"
"Tự động kích hoạt và chỉ có thể kích hoạt một lần trong một quái đàm quy tắc." Kỳ Kỳ thành thật trả lời, theo cô ta thấy thì trong quái đàm quy tắc này hoàn toàn không có cơ hội để kích hoạt kỹ năng, nên đương nhiên không cần nói dối.
Câu trả lời này khiến nụ cười trên khóe miệng Tô Dung càng tươi hơn, cô không nói gì nữa. Chỉ nhìn anh Triệu: "Còn vấn đề gì nữa không?"
Thấy những người khác đều không có ý phản đối quyết định của Tô Dung, sắc mặt anh Triệu có chút khó coi, nhưng vẫn cười đáp: "Không vấn đề gì, nếu mọi người đều không có ý kiến thì tôi cũng không có ý kiến."
Trò hề kết thúc, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình. Nam quả cà ngồi gần vị trí nhân viên phục vụ không nhịn được hỏi: "Nhân viên phục vụ, xe thức ăn khi nào thì đến vậy? Tôi đói quá rồi."
"Sẽ đến ngay thôi..."
Lời của nhân viên phục vụ chưa dứt, mọi người đã nghe thấy tiếng "Ùng ùng" từ xa vọng lại, đó là tiếng bánh xe của xe ăn lăn trên mặt đất. m thanh cực lớn, ngay cả khi họ ở toa số 1 cũng có thể nghe rõ mồn một.
Xe ăn mà mọi người mong chờ đã đến, mọi người đều thoải mái ngồi tại chỗ mình, nhìn về hướng xe ăn đang đến. Từ âm thanh có thể nghe ra, rõ ràng là xe ăn đang đi từ hướng toa số 6 tới.