Nội dung của video không giống như những gì Tô Dung nghĩ, không phải là nội dung thú vị hay hòa nhã mà là video hai người dân đánh nhau.
Hai người đàn ông mặt đỏ tía tai, một người đấm vào mặt, một người đấm vào bụng, hai người đánh nhau rất kịch liệt, không lâu sau đã bị đội tuần tra áo xanh bắt đi.
Tô Dung: "?"
Mọi người thường thích xem những video như thế này sao?
Bình luận của video này tràn ngập lời ăn mừng của người dân.
"Đánh tốt lắm, tôi ghét hắn lâu rồi!"
"Thích quá, thích quá, tôi thích xem cái này!"
"Ai báo cho đội tuần tra vậy? Thật mất hứng!"
"Đánh mạnh vào! Đánh nhẹ thế là chưa ăn cơm à? Nhìn chẳng đã gì cả."
...
Sắc mặt Tô Dung tối sầm, cô đứng dậy đi đến cửa, liếc nhìn lại quy định của cư dân. Không sai mà, rõ ràng là phải lịch sự mà? Bình luận ở đây chẳng có vẻ lịch sự chút nào.
Cô tiếp tục cuộn xuống xem thêm vài video, không còn cảnh đánh nhau nữa, nhưng cũng không bình thường lắm, có người lén phá hoại tài sản công cộng, có người đứng trước cây lớn chửi bới, có người ở nhà chế tạo vũ khí.
Bình luận còn kinh khủng hơn nữa, có người chửi bới, có người nói bóng gió, thậm chí còn có cả người hẹn đánh nhau. Không khí rất căng thẳng, cứ như họ có mối thù sâu sắc với nhau vậy.
Tô Dung bỗng hiểu ra, quy định thực sự có nói đến việc phải văn minh và hòa thuận, nhưng chỉ khi gặp mặt trực tiếp. Trên mạng thì không bị quản lý, vì vậy họ có thể buông thả bản thân.
Quả nhiên, cô tiếp tục cuộn xuống, những video càng ít lượt xem thì càng hòa thuận, nội dung quay cũng chỉ là hoa cỏ bình thường. Nhưng chẳng có ai xem, mọi người chỉ muốn xem những thứ khiến họ giải tỏa cảm xúc.
Thì ra là vậy sao? Nếu muốn thu hút lượng người xem, quay những video như vậy chắc chắn là tốt nhất. Nhưng làm như vậy có một nhược điểm là dễ bị đội tuần tra bắt gặp, mặc dù không biết bị bắt sẽ thế nào, nhưng chắc chắn đó không phải điều cô muốn.
Để tìm được nội dung vừa không khiến cô bị bắt, vừa đủ kích thích, tốt nhất là quay cảnh vi phạm của người khác.
Ngày mai cô cần phải đăng nội dung, vậy thì hôm nay tốt nhất nên tìm tư liệu trước.
Nghĩ vậy, Tô Dung bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa ở ngoài. Một giọng phụ nữ hơi cáu kỉnh vang lên: "Lý Hoan Hoan! Con ở trong phòng bao lâu rồi, còn không mau ra ăn cơm tối!"
Tô Dung: "?"
Cô sững sờ, nhận ra mình hẳn đã bỏ sót điều gì đó.
Không trả lời người bên ngoài cửa, cô lục tìm trong ngăn kéo và những nơi có thể giấu đồ, cuối cùng tìm thấy một cuốn sổ dưới gối.
Nhìn vào bên trong, đó là một cuốn nhật ký viết theo ngôi kể thứ nhất.
[Tôi cảm thấy mọi thứ không ổn, không biết từ khi nào gia đình lại thành ra như thế này. Nhưng mà, rốt cuộc thì chúng tôi chuyển đến khu này vào lúc nào, tại sao tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ?
Tôi sợ rằng tương lai mình cũng sẽ trở nên như vậy, vì thế tôi quyết định bắt đầu viết nhật ký từ hôm nay. Không, có lẽ đây không phải là nhật ký, nó hẳn nên được gọi là "Ghi chép quan sát các hiện tượng bất thường."
Tôi phát hiện ra bố mẹ không bình thường khi cả nhà cùng đi siêu thị hôm nay, mẹ tôi là người rất thích mặc cả khi mua đồ, bà ấy là cao thủ mặc cả, đôi khi thậm chí có thể mặc cả được giá chỉ còn một phần mười. Nhưng hôm nay thì không, bà ấy đã trả tiền rất dứt khoát, cũng không chen lấn hay cố tình chiếm tiện nghi nhỏ.
Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.
Có lẽ vì chú ý đến điểm này nên tôi đã tỉnh táo lại, rồi dần dần nhận ra rất nhiều điều không ổn khác.
Bố không còn hút thuốc nữa, mùi khói thuốc nồng nặc khắp nhà trước đây đã biến mất. Anh trai cũng không còn chửi bậy nữa, anh ấy trở nên lịch sự hơn mức tưởng tượng. Sao trước đây tôi không để ý nhỉ?
Thật ra tôi cũng cảm thấy bản thân có một số thay đổi, nhưng tôi không biết đó là những thay đổi gì. Nhưng tôi có một cảm giác kỳ lạ, tôi có thể đột nhiên tỉnh táo lại là vì một điều kỳ lạ sắp xảy ra với tôi, chẳng hạn như sẽ có một người chiếm lấy cơ thể tôi.
Nếu thực sự như vậy thì... Ai đó có thể giúp tôi xem xem rốt cuộc là chuyện gì không? Tôi thực sự muốn biết tại sao mọi thứ lại đột nhiên trở nên như vậy.]
Đây là cuốn nhật ký đầu tiên của chủ nhân cũ, khiến Tô Dung cảm thấy rùng mình. Theo lời cô ấy, có ai đó sẽ chiếm lấy cơ thể cô ấy, có lẽ đó chính là điều tra viên.
Vậy thì nhiệm vụ phụ của cô chính là điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong ngôi nhà này.
Tô Dung nhíu mày lật sang trang thứ hai, sau đó nhíu mày chặt hơn.
[Từ khi tôi để ý đến chuyện này, một số thay đổi không thể kiểm soát hơn nữa đã xảy ra. Thái độ của bố mẹ đột nhiên trở nên kỳ lạ, anh trai cũng thường xuyên lén lút dò xét tôi. Họ đang cố dò xét xem tôi có phát hiện ra những điều bất thường của họ không?
Sợ quá, giờ tôi ngờ rằng họ không phải là gia đình mình nữa, vậy gia đình thật của tôi đâu rồi?
Tôi đã đúc kết ra một số quy tắc, nếu thực sự có người chiếm cơ thể tôi thì hy vọng nó sẽ giúp ích cho bạn. Nếu có thể thoát khỏi cơ thể này thì với tôi đó cũng là một sự giải thoát.
Một là, "tôi" không được làm bất kỳ hành vi khiếm nhã nào, kể cả những câu chửi tục thốt ra cũng tuyệt đối không được.
Hai là, họ sẽ thường xuyên gõ cửa phòng, nhưng đừng sợ, phần lớn họ không thể vào trực tiếp. Nhưng nhất định phải tìm ra lý do chính đáng để không ra ngoài, nếu không sẽ bị làm khó dễ khi ra ngoài.
Ba là, không được nhận nước do người nhà chủ động đưa cho, cũng không được uống nước máy, nước khoáng đóng chai chưa khui là an toàn.
Bốn là, mặc kệ bố yêu cầu gì cũng không được đồng ý, nhưng cũng không được tỏ ra khác thường.