Xem ra cô phải tìm một dân địa phương sống một mình để hỏi tình hình mới được, Tô Dung cúi đầu, bước vào thang máy. Nhà của cô ở tầng năm, không quá cao. Đến tầng hai thì cửa thang máy mở ra, có một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông này vẻ mặt lạnh lùng, mặc một bộ quần áo đen, đội mũ lưỡi trai. Trang phục điều tra viên chuẩn mực.
Người đó thấy trong thang máy có người, thì khựng lại một chút. Phải đến khi Tô Dung chủ động chào hỏi thì mới phản ứng lại, cũng chào lại, rồi thăm dò hỏi: "Cô có phải điều —— tra không?"
Từ "điều" được anh ta nhấn mạnh, Tô Dung hiểu thực ra anh ta muốn hỏi cô có phải điều tra viên không, thế nên gật đầu đáp: "Tôi là điều tra viên."
Phải nói rằng đối phương khá thận trọng, hỏi rất ẩn ý.
Nếu quái đàm quy tắc này chỉ là một bản đồ rất nhỏ, thì các điều tra viên sẽ khá độc lập với nhau. Nhưng nếu bản đồ rất lớn, có nhiều dân địa phương thì các điều tra viên sẽ tụ tập lại với nhau để giúp đỡ.
Thấy cô gật đầu, người đàn ông hơi thở phào nhẹ nhõm: "Nhà cô có ai không?"
Tô Dung gật đầu: "Bốn người."
Nghe vậy, người đàn ông lộ vẻ thương cảm: "Nhiều người thế cơ à? Thật là thảm, may mà nhà tôi chỉ có một người, là bạn gái của chủ nhà cũ."
"Bạn gái?" Tô Dung nhướng mày, "Thế thì hai người không cần ở chung một phòng sao?"
"Không cần đâu, họ mua căn hộ hai phòng ngủ, trước đó do chủ cũ bận rộn với công việc nên đã yêu cầu ngủ riêng. Sau khi đọc nhật ký của chủ cũ, tôi còn dám coi người phụ nữ đó là bạn gái được sao, ai biết bây giờ cô ta là cái gì chứ? Dù sao thì tôi cũng không thể để cô ta vào phòng mình được." Người đàn ông trả lời, sau đó lại hỏi: "Cô đã xem APP đó chưa?"
"Đã xem.” Tô Dung không có ý định nói nhiều ở đây, chỉ trả lời đơn giản một câu.
Cô đến tầng một, đi ra trước. Người đàn ông đi sau, tiếp tục nói: "Tôi đã xem nội dung bên trong, chỉ có những nội dung kích thích, bạo lực hơn mới nhận được nhiều lượt like."
Có một chút kinh nghiệm, các điều tra viên cũng có thể chú ý đến điều này, cho nên lời người đàn ông muốn nói chắc chắn không chỉ là điều này: "Chúng ta cùng nhau tạo một kế hoạch, cùng quay một nội dung thích hợp, thế nào?”
"Anh muốn làm gì?" Nghe thấy điều này, Tô Dung nhíu mày, bắt đầu hứng thú.
"Từ video họ đăng lên, có thể thấy rằng họ thực sự bị đè nén khá thảm hại. Tôi có một loại thuốc có thể kích thích ham muốn bên trong con người, khi đó tìm một người kích động hắn, để hắn đánh cô. Cô quay góc nhìn thứ nhất, tôi quay góc nhìn thứ ba, chúng ta cùng phát sóng. Mặc kệ ai là người đầu tiên, ngày hôm sau trao đổi thông tin, cô nghĩ sao?" Người đàn ông chỉnh lại nón lưỡi trai của mình, tự tin hỏi.
Anh ta không lý do gì mà không tự tin, phải nói rằng kế hoạch này thực sự không tồi, và khả năng thực hiện rất cao. Một video một người tấn công một người khác chắc chắn sẽ kích thích người dân trong khu dân cư này like và lưu trữ. Góc nhìn thứ nhất và thứ ba còn có thể truyền đạt lưu lượng cho nhau, cuối cùng chắc chắn là kết quả cả hai đều có lợi.
Và quan trọng nhất là làm như vậy, người bị bắt cuối cùng chỉ có thể là người đàn ông đánh người. Giải quyết hoàn hảo lo lắng trước đó của Tô Dung, anh ta cho rằng cô không lý do gì mà không đồng ý.
Có thể phát hiện ra quy luật like video trong thời gian ngắn như vậy và tìm ra phương pháp ứng phó phù hợp, người đàn ông nón lưỡi trai thực sự có chút khả năng. Nhưng nếu không có chút khả năng, anh ta cũng không dám đăng ký tham gia "Quái đàm quy tắc cố định."
"Nhưng như vậy, anh có vẻ bị lỗ?" Tô Dung không trực tiếp đồng ý, mà nghiêng đầu hỏi.
Chàng trai nón lưỡi trai ho ra một tiếng: "Cuối cùng cũng là cô bị đánh mà."
Anh ta luôn phải tìm người hợp tác trong những việc như thế này, vì nếu không có hai góc nhìn, có lẽ người xem sẽ ít hơn. Việc kết hợp như vậy, dễ dàng thu hút người xem hơn.
Với lại anh ta cũng không muốn bị đánh, sức mạnh cơ bản của dân địa phương trong "Quái đàn quy tắc cố định" không thấp. Bị đánh cũng là một điều thảm hại. Không bằng tìm một người ở gần hợp tác. Tô Dung và anh ta ở cùng một tòa nhà, có lẽ sau này còn giao nhau, tìm cô hợp tác là phù hợp nhất.
"Tôi rất muốn đồng ý, nhưng thật tiếc." Tô Dung không mấy áy náy mỉm cười, không chút do dự từ chối đề nghị của anh.
"Tại sao?" Người đàn ông lộ vẻ không thể tin nổi, không hiểu hỏi lại. Anh ta hoàn toàn không nghĩ Tô Dung sẽ từ chối.
Tô Dung nhún vai: "Có lẽ vì mạng sống của dân địa phương cũng là mạng sống chăng."
Tô Dung chính là một thám tử, sao có thể cố tình vu khống người khác, khiến người khác phải vào tù? Nếu đây chỉ là hành động câu nhử phạm nhân, cô đương nhiên không ngại. Nhưng điều này đã hoàn toàn liên quan đến vu khống, thì cô không thể chấp nhận được.
Việc bị đội tuần tra bắt đi sẽ thế nào thì Tô Dung không biết, nhưng vi phạm những quy tắc nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cũng không phải chỉ có một cách này, cô không cần phải hại một mạng người vì nó.
Hơn nữa, dân địa phương ở đây không hề đơn giản như vậy, chỉ cần nhìn vào gia đình của cô, bí mật đằng sau là rất lớn, không ai biết làm như vậy xong có gặp phải vấn đề càng khó giải quyết hơn không?
Hành động gây hại người khác mà không có lợi ích cho mình, Tô Dung không phải là người ngu ngốc, tất nhiên sẽ không làm điều đó.
Nghe được lời này của cô, người đàn ông đội mũ lưỡi trai dường như nghe thấy một điều không thể tin được: "Hả? Làm sao mà cô sống đến bây giờ? Thậm chí còn đăng ký tham gia 【 Quái đàm quy tắc cố định 】, đây không phải là tự tìm đường chết à?"