Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 805

Chương 805 -
Chương 805 -

Tuy nhiên, người đối diện lại tỏ vẻ không hiểu gì cả: "Hả? Nếu muốn làm quen thì lúc nãy hỏi thẳng không phải là được sao?"

Lúc này, người đứng trước anh ta không chịu được nữa, quay đầu lại nói: "Người ta để ý đến nhân viên thu ngân, muốn tìm hiểu thêm về anh ta. Anh đúng là tra thẳng, nghe không hiểu gì cả."

Nghe anh ta nói vậy, Tô Dung thấy rất thú vị. Vừa nãy cô nói rất rõ ràng, nhưng lại có một người không hiểu, còn một người lại hiểu. Trước đó, biểu hiện của hai người dường như giống nhau, nhưng bây giờ lại thể hiện sự khác biệt rõ rệt.

So sánh hai người, chắc chắn là người đứng trước mặt cô, thậm chí còn không hiểu "làm quen" mới là người bất thường hơn.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt cô không hề biểu lộ gì: "Tôi có thể hỏi thăm xem anh tấy sống ở đâu không?"

Câu hỏi này làm khó hai người, họ nhìn nhau, một lúc sau người đứng trước Tô Dung trả lời: "Không biết, có vẻ như anh ta sống trong siêu thị thì phải?"

Nhân viên thu ngân sống trong siêu thị, thực ra cũng khá hợp lý. Nghĩ một lúc, Tô Dung hỏi: "Vậy khi nào anh ấy tan làm?"

"Mười giờ tối tan làm."

Nghe câu trả lời này, Tô Dung nhướng mày. Mười giờ tan làm, vừa vặn lệch giờ với thời gian điều tra viên về nhà.

Có bí mật.

Nhưng buổi tối không thể ra ngoài, điều này thật phiền phức, cô trực tiếp dùng [Thánh giá chữ thập bảo vệ] ra ngoài đi? Thứ đó thì có thể ra ngoài được bao lâu chứ, hoàn toàn không thể khám phá được điều gì.

Tô Dung cau mày, mua xong đồ thì rời đi. Giá cả thực phẩm ở đây rất rẻ, một hộp thức ăn nhanh cộng với một chai nước khoáng chỉ mất hai tệ quái đàm.

Lúc cô ra ngoài đã là sáu giờ chiều, trì hoãn một trận đã đến hơn chín giờ. Mười giờ là giờ giới nghiêm, nhưng hẳn là sẽ không có ai thực sự về đúng giờ. Nếu không, lỡ như có chuyện gì bất ngờ xảy ra trên đường làm mất thời gian thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Nói ra thì cũng bất lực, vì quái đàm quy tắc này đủ lớn, đến mức cho đến bây giờ Tô Dung mới chỉ gặp một điều tra viên trước đó.

Xem ra với quái đàm quy tắc này thì "Nó" không muốn các điều tra viên tụ tập lại. Nhưng tại sao? Trước đây "Nó" không quan tâm đến điều này.

So với 10 ngàn dân địa phương thì thực ra năm mươi điều tra viên có tụ tập lại cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đúng không?

Không, không đúng.

Tô Dung chợt nghĩ đến một điều, dân địa phương thường không mua lượt đề xuất, còn điều tra viên thì có. Thực ra dân địa phương có thể không thường làm việc sắp xếp theo độ hot, họ chỉ xem cái nào thì xem cái đó. Vậy thì, giả sử 50 điều tra viên đều mua lượt đề xuất và đều đăng một số nội dung, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến dân địa phương. Đó chính là sức mạnh của mạng internet.

Vậy thì vấn đề đặt ra là, họ phải đăng nội dung như thế nào để "Nó" cảm thấy lo lắng đây?

Dù sao thì chắc chắn không phải là nội dung bạo lực kích thích, vì dù có tụ tập hay không, nếu muốn thu hút lượt xem thì họ nhất định sẽ tạo ra những nội dung như vậy.

Nhận ra điều này, Tô Dung cau mày.

Cô đã cảm thấy mình rơi vào bẫy rồi, nội dung kích thích thực sự có thể thu hút lượng xem, nhưng chắc chắn cũng sẽ rơi vào bẫy của "Nó", vì đó là điều mà "Nó" muốn họ làm.

Nhưng nếu không làm vậy thì làm sao có thể thu hút được lượng xem?

Suy nghĩ miên man, Tô Dung trở về nhà. Ba người trong nhà đều ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, tạo nên cảm giác áp bức khủng khiếp. Nhìn thấy chiếc túi màu đen mà Tô Dung cố tình mang trong tay, mắt mẹ cô sáng lên, hỏi: "Hoan Hoan mua gì thế con?"

"Một ít đồ dùng hàng ngày thôi ạ." Tô Dung vừa nói vừa định quay về phòng, cô còn phải về phòng cắt ghép video nữa. Mặc dù cô không được học bài bản, nhưng vẫn biết đôi chút.

Mẹ cô nói: "Sao vội về phòng thế? Xem tivi với chúng ta một lúc đi."

Trong nhật ký của Hoan Hoan có nói rằng mười một giờ phải về phòng, còn trước đó thì vẫn an toàn. Nghĩ vậy, Tô Dung gật đầu, ném túi vào phòng mình rồi đóng cửa lại, sau đó mới ngồi xuống mép ghế sofa.

Tivi đang phát bản tin thời sự, nội dung thì vô cùng nhàm chán. Người dẫn chương trình giới thiệu một cách cứng nhắc rằng "khu dân cư Hương Thảo" hòa thuận đến mức nào, khiến Tô Dung buồn ngủ.

Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội đứng dậy định quay về phòng: "Con đi xem trang web khu dân cư một lát."

Không biết chủ cũ đã có đủ 10 lần nhấn thích chưa, tốt nhất cô vẫn nên kiểm tra, nếu không chưa đủ thì phiền phức lắm. May là hôm nay trước khi ra khỏi phòng đã dành hơn nửa tiếng trên web, kiếm được một lượt thích, vậy thì tiếp theo cô chỉ cần treo máy hai tiếng nữa là được. Bây giờ mới chưa đến mười giờ, thời gian vừa đẹp.

Hôm nay Tô Dung định lên mạng đến sau mười hai giờ, ngày đầu tiên luôn là lúc quái đàm quy tắc an toàn nhất, nếu trong mấy ngày này có ngày nào có thể không gặp phải chuyện lạ thì chắc chắn là hôm nay.

Nghe cô nói muốn xem trang web khu dân cư, gia đình cũng không ngăn cản, mặc cho Tô Dung vào. Tô Dung mở máy tính, tháo USB trong máy ảnh cầm tay trên đầu ra, cắm vào máy tính, mở tất cả nội dung đã quay được trong ngày ra, chọn đoạn mình muốn đăng lên.

Cô muốn đăng lên chính là đoạn hôm nay cô gái kia định hại mình, mặc dù một phần là cô đoán, chứ không nói ra. Nhưng kết hợp với hành động trước sau của cô gái kia, người có mắt đều có thể nhìn ra, cô ta cố tình hại người ở cửa siêu thị.

Đăng đoạn phim này lên, một là có thể thu hút lượt truy cập, hai là có thể nhắc nhở các điều tra viên chú ý đến chuyện này. Thủ đoạn hại người của cô gái đó khá hiểm độc, nếu không đề phòng, có thể thực sự bị hại.

Bình Luận (0)
Comment