Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 809

Chương 809 -
Chương 809 -

Chủ nhân video này chính là tự đi tìm đường chết, nhìn thấy hai nhân viên mặc đồng phục màu xanh dương lại chủ động tiến tới bắt chuyện, rồi bị bắt.

Nhưng may mắn thay, người này cũng có cách, dứt khoát bán đứng "người thân" trong nhà, lấy lý do muốn tố cáo họ vi phạm quy tắc, thành công tìm người chết thay

Sau khi suy nghĩ, Tô Dung để lại một bình luận ở bên dưới: "Gia đình anh sau đó có trở về không? Có gì thay đổi không?"

Đây cũng là điều cô rất tò mò, rốt cuộc thì sau khi bị bắt đi sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu đích thân thử nghiệm thì quá mạo hiểm, dùng những "người nhà" không có ý tốt kia để làm thí nghiệm thì đáng tin hơn.

Tô Dung mở cửa phòng ra. Bên ngoài, bố đang ngồi xem tivi ở phòng khách, từ trong bếp vọng ra tiếng động mơ hồ, có lẽ là mẹ đang nấu bữa sáng.

"Buổi sáng tốt lành." Tô Dung chào hỏi đơn giản, nhưng đổi lại là cái nhíu mày của bố.

"Sao không chào hỏi hả?"

Tô Dung sửng sốt một chút, rồi mới bổ sung thêm: "Buổi sáo tốt lành, bố ơi."

Lúc này bố mới gật đầu, nói: "Ăn sáng xong rồi hãy đi."

Nghe thấy câu này, Tô Dung lập tức nói: "Không cần đâu bố, con muốn ra ngoài hàng ăn sáng, lâu rồi không đi."

Lẽ ra tưởng rằng sẽ thuận lợi ra ngoài như hôm qua, ai ngờ người đàn ông cau mày lại: "Đến lời bố nói con cũng không nghe nữa à!"

Không đúng.

Tô Dung lập tức nhạy bén nhận ra hôm nay bố trở nên nghiêm khắc hơn hôm qua, hoặc là, ông ta coi trọng lễ nghĩa hơn?

Tại sao? Phải chăng vì hôm qua cô gọi đội tuần tra đến, lấy mất con gấu bông mà họ để trong phòng cô?

Lời giải thích này có vẻ hợp lý, nhưng Tô Dung vẫn cảm thấy bất an. Sự bất an này bắt nguồn từ việc độ khó tăng lên đột ngột vào tối qua.

Thật ra, ngay từ chiều hôm qua, cô đã cảm thấy ngày đầu tiên hoàn toàn chỉ để họ làm quen với môi trường, nói cách khác là sự lương tâm cuối cùng của quái đàm quy tắc. Còn hôm nay, độ khó của quái đàm quy tắc chắc chắn đã tăng lên rất nhiều.

Mặc dù đây chỉ là một phỏng đoán, nhưng nó cũng khiến Tô Dung nhận ra một điều. Trong quái đàm quy tắc này, phép lịch sự cần tuân theo có lẽ còn nghiêm khắc hơn cô nghĩ. Qua hành vi của bố, có thể thấy, việc cư xử văn minh, lịch sự có thể được xem nhẹ, nhưng cũng có thể giống có thể bắt bớ bất kỳ ai.

Cô tạm gác lại những suy nghĩ này, vẫn nên giải quyết với tình hình trước mắt. Tô Dung cũng nhíu mày, dụi mắt cho đỏ lên: "Bố mắng con sao? Mắng con gái của bố sao? Tiếp theo chính là bạo hành gia đình sao?"

Không ngờ cô lại đổ lỗi ngược lại, bố cô lập tức muốn giải thích: "Bố không có..."

"Hơn nữa, bố nói to như vậy, có vẻ hơi làm phiền hàng xóm rồi đấy." Tô Dung không hề nghe lời giải thích của bố, tiếp tục đổ lỗi cho ông.

Bố: “...”

Thấy sắc mặt ông tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa, Tô Dung thấy vui. Cô nghiêng đầu, nói lại: "Bố ơi, hôm nay con muốn ra ngoài ăn tối."

"Đi đi đi!" Bố cô vẫy tay, không muốn dây dưa thêm với đứa con gái như ôn thần này nữa.

Tuy nhiên, sau khi được bố cho phép, Tô Dung vẫn không rời đi ngay mà lại đi đến ghế sô pha, bất ngờ vỗ vào tường. Sau đó, cô giải thích với bố đang rất bối rối: "Vừa nãy con thấy trên tường hình như có con muỗi, nhưng bây giờ xem ra là con hoa mắt rồi."

Nói xong, cô quay người định đi. Nhưng vừa mở cửa, mẹ cô đã đi ra, tay bưng một bát cháo gạo nếp đen: "Hoan Hoan định đi đâu thế? Ăn sáng đi nào."

Để tránh tình huống vừa rồi, Tô Dung hỏi thẳng: "Sao mẹ không chào hỏi với con?"

Mẹ: "..."

Thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Dung, bà lập tức cảm thấy không ổn, liếc nhìn bố rồi cười gượng: "Hoan Hoan, chào con, mẹ quên mất. Con muốn ra ngoài à? Đi đi con."

Tô Dung gật đầu hài lòng rồi bước ra ngoài. Trên hành lang gặp một người, cô chủ động chào hỏi: "Chào anh."

Người kia cũng gật đầu đáp lại: "Chào cô."

Lúc này Tôô Dung định đi thì nghe thấy đối phương không hài lòng nói: "Sao cô không đợi tôi cùng đi? Sao lại vô phép như vậy?"

Bắt đầu soi mói rồi đúng không? Tô Dung quay lại, lịch sự mỉm cười: "Sao anh không chào hỏi tôi trước, có phải anh khinh thường tôi không?"

Người đàn ông: “,,,”

Dựa vào tài cãi cọ này, Tô Dung đã thành công vượt năm ải chém sáu tướng, đến được nhà ăn. Nhà ăn ở đây rất lớn, trông giống như một căng tin trường học được mở rộng gấp đôi. Bên ngoài là một vòng các cửa sổ gọi món, bên trong là những bàn ghế để mọi người ăn uống.

Điều đáng nói là trước cửa nhà ăn có hai ba bảo vệ đội tuần tra mặc áo xanh dương, trông giống như đang canh gác ở đây. Nhưng tại sao lại phải canh gác ở đây? Không thể nào là sợ người ta ăn quỵt chứ?

Cả nhà ăn rất yên tĩnh, ngoài tiếng gọi cơm nhỏ nhẹ, hầu như không có một tiếng động nào khác. Không có tiếng nói chuyện khi ăn, không có tiếng nhai chép miệng, cũng không có tiếng húp canh hay hút mì.

Ngay lập tức Tô Dung hiểu ra, có lẽ ăn cơm ở chỗ này phải cẩn thận tuyệt đối, chỉ cần hơi bất cẩn có lẽ sẽ bị đội tuần tra ở cửa bắt đi.

Cô đi loanh quanh một vòng, vì bây giờ là buổi sáng, chỉ có mấy cửa sổ mở, bán toàn là đồ ăn sáng. Nghĩ ngợi một chút, Tô Dung mua một xửng bánh bao nhỏ, lại mua một bát canh trứng, cộng lại là ba tệ quái đàm.

Giá cả trong quái đàm quy tắc này thực sự rất rẻ, tất nhiên điều này chủ yếu cũng là vì những thứ này thực sự không có giá trị gì. Nếu thực sự quy đổi giá cả của tệ quái đàm và tiền tệ thực tế, thì bữa sáng này quá đắt.

Vừa cắn vỏ bánh bao, Tô Dung đã không chút động tĩnh nhả những thứ trong miệng vào đĩa. Bởi vì cô phát hiện ra bên trong nhân bánh bao này thực sự có cát và đá vụn. Những thứ này trộn lẫn với nhân thịt, nếu không quan sát kỹ thì căn bản không phát hiện ra được.

Bình Luận (0)
Comment