Nghe vậy, cô gái nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến đây, hy vọng có thể đợi được cô."
"Cô có suy nghĩ gì về ký ức của những người ở đây không?" Tô Dung hỏi. Hôm qua cô đã thăm dò một hai người, vốn định hôm nay sẽ tiếp tục thăm dò, nhưng hôm nay mọi người đều không bình thường, khiến cô không có cơ hội nói chuyện.
Nhiều khi nói nhiều quá cũng dễ sai, lỡ lời là bị đội tuần tra bắt đi. Giờ thì chỉ còn cách xem xem có thể moi được thông tin gì từ những người điều tra khác hay không thôi.
Quả nhiên, về vụ việc này thì cô gái cũng có phát hiện. Cô ấy tự giới thiệu trước: "À đúng rồi, trong quái đàm quy tắc này tôi tên là Diệp Vũ."
"Tôi tên là Lý Hoan Hoan."
"Nhà tôi chỉ có bà và một đứa em trai, bà nhớ rất nhiều chuyện, đối đáp lưu loát, chỉ có điều không nhớ chúng tôi chuyển đến khu này từ lúc nào. Em trai tôi còn nhỏ, nhớ được rất ít chuyện, nhưng nó bảo chúng tôi chuyển đến đây từ một năm trước, bà thì bảo nó nhớ nhầm. Tôi không biết ai nói đúng nữa."
Nói đến đây, Diệp Vũ không nhịn được mà thở dài: "Nhưng mà quả thực có nhiều điều bất hợp lý, em trai tôi còn nhỏ, không nhớ rõ nhiều chuyện thì tôi cũng hiểu. Nhưng bà tôi tuổi đã cao thế rồi, mà lại nhớ được nhiều chuyện đến vậy, tôi thấy khó hiểu quá."
Cô ấy tự phân tích: "Hơn nữa, thằng em tôi bây giờ cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi, nó bảo chúng tôi chuyển đến đây từ một năm trước, vậy thì chứng tỏ thời gian chuyển nhà không quá xa. Bà tôi nhớ được nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy, sao lạị quên mất chuyện này chứ?"
“Chỗ không đúng nhất trong chuyện này chính là bà nội của cô, có lẽ vấn đề nằm ở bà ấy. Mọi người trong nhà tôi đều không nhớ chúng tôi chuyển đến vào thời gian nào, trước đó tôi đã hỏi một cặp tình nhân, cô gái trong đó không nhớ, nhưng ngược lại chàng trai lại nhớ. Điều thú vị hơn nữa là, chàng trai hình như nhớ rõ mình có bố mẹ, nhưng cô gái lại nói rằng cả hai đều là trẻ mồ côi.”
Khi nói lời này, Tô Dung nhìn chằm chằm cô gái. Cô gái ngay lập tức hiểu ra: "Ý của cô là tôi nên hỏi xem tình hình của bố mẹ tôi sao?"
"Hỏi riêng bà và em trai" Tô Dung nói.
Cô gái sáng mắt, tạo dấu "OK", rồi nói: "Hẹn gặp ngày mai!"
Lúc này cả hai đã ăn xong, mỗi người một hướng. Quái đàm quy tắc này quá lớn, trong trường hợp không có quy tắc phải đi cùng nhau, thì điều tra viên nên hành động một cách độc lập, từ đó mới có thể khám phá bản đồ một cách tối đa.
Theo quy tắc, có ba nơi trong khu dân cư, lần lượt là nhà ăn, siêu thị và phòng tập thể dục. Cô đã đến cả nhà ăn và siêu thị, chỉ còn thiếu phòng tập thể dục.
Hôm qua chỉ là nhìn qua vội vã, cô chỉ biết vị trí của phòng tập thể dục. Lúc này thật sự đến, Tô Dung mới ngạc nhiên mở to đôi mắt, vì số người trong phòng tập thể dục nhiều hơn cô tưởng tượng.
Phòng tập thể dục của "Khu dân cư Hương Thảo" rất lớn, ít nhất lớn hơn ba lần so với phòng tập thể dục “Du thuyền Nhân Ngư”. Cho nên bên trong cực đông người, mọi thiết bị tập luyện đều được người khác chiếm đóng. Nam nữ thỏa sức đổ mồ hôi, mỗi người đều cố gắng như là sắp tham gia cuộc thi chọn người mẫu.
Nhìn họ, Tô Dung bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó. Đây có phải là cách họ xả stress không? Xả stress cho những sự tức giận không có chỗ để thể hiện trong cuộc sống. Nếu thực sự như vậy, không chỉ có xem video bạo lực mới giúp họ xả stress. Nếu tập thể dục có thể, thì những phương pháp khác cũng chắc chắn có thể.
Mặc dù Tô Dung tạm thời không biết xem video bạo lực để giải tỏa cảm xúc có hậu quả gì, nhưng vì đó là kết quả "Nó" muốn tạo ra, nên những điều tra viên này chắc chắn không thể làm như vậy. Theo một cách nào đó, chống đối "Nó" mới là cách sống của bọn họ.
Hiểu được điều này, Tô Dung bước vào phòng tập thể dục. Mặc dù hiện tại có thực sự có chuyện muốn làm, nhưng đã đến nơi rồi, không vào xem thì hơi phí.
Vừa bước vào, cô quay đầu nhìn tờ giấy quy tắc dán trên cửa.
《 Hướng dẫn tập luyện tại phòng tập thể dục Hương Thảo 》
Một, vì sự an toàn của cư dân, cấm ở lại phòng tập thể dục quá một tiếng đồng hồ.
Hai, khi tập luyện tại phòng tập thể dục không được nói chuyện làm phiền người khác đang tập luyện.
Ba, mỗi khu vực trong phòng tập thể dục đều bố trí một huấn luyện viên, có thể tìm huấn luyện viên giúp đỡ. Để phòng ngừa xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hãy từ chối sự hướng dẫn của người khác.
Bốn, một số máy móc cũ có thể bị hỏng, mong cư dân thông cảm.
Năm, phòng tập thể dục của khu dân cư này mở cửa miễn phí cho cư dân, xin đừng làm hỏng thiết bị.
Trong tờ giấy quy tắc chỉ có năm điều, chỉ có một điều là sai, đó chính là điều cuối cùng.
Tô Dung: “?”
Thật bất ngờ, nửa câu đầu tiên của quy tắc cuối cùng [Phòng tập thể dục khu dân cư này mở cửa miễn phí cho cư dân] là sai. Phòng tập này thực tế không mở cửa miễn phí.
Nhưng không cần động não cũng biết, họ chắc chắn không thu tiền bằng tệ quái đàm, nếu không thì đã không có quy tắc sai lầm này. Nhưng nếu không thu tệ quái đàm, thì họ lấy gì để khiến cư dân trả tiền công?
Tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề này, Tô Dung tiếp tục xem xét những quy tắc khác. Quy tắc đầu tiên rất đáng để suy ngẫm. Theo cách hiểu của Tô Dung, phòng tập thể dục này tồn tại để cư dân trút bỏ cảm xúc.
Một giờ đủ để làm gì? Hơn nữa một giờ này còn bao gồm thời gian nghỉ ngơi, tắm rửa. Tối đa cư dân chỉ có thể tập luyện trong nửa giờ. Nhưng điều này cũng có thể chấp nhận được, vì phòng tập thể dục có rất đông người, nếu không giới hạn thời gian hoạt động của cư dân, thì rất nhiều cư dân sẽ không thể đăng ký.