Nếu có thể sống sót, vậy cũng coi như anh ta đã được mở rộng tầm mắt, không còn gì phải hối tiếc nữa. Nếu không thể sống sót, Tiểu Kiệt cũng sẽ không oán trách, anh ta đã sớm biết rằng tò mò hại chết mèo, không thể kìm nén được sự tò mò, cuối cùng có chết cũng chẳng sao.
Tô Dung hiểu ra, giải thích đơn giản: "Trong [Quái đàm quy tắc cố định], kẻ thù thực sự của chúng ta là "Nó", vì vậy có thể hợp tác thì nên hợp tác. Tất nhiên, quan trọng nhất là chuyện này không phải xung đột lợi ích hoàn toàn, với lại cho dù tôi không nói thì các người cũng có thể tìm cách sao chép video của tôi mà."
Nói đến đây, cô không nhịn được mà lắc đầu. Thời buổi này cho dù là thế giới thực cũng chẳng có mấy ai có ý thức về bản quyền, huống chi là thế giới quái đàm nữa chứ?
"Thay vì như vậy, cuối cùng mọi người đều đăng video hỏa táng tràng na ná nhau. Thà rằng bây giờ tôi bán một cái ân tình, tạo cho mọi người một chỗ có thể trao đổi tin tức."
Câu cuối chính là lời cô muốn nói, cô muốn tạo ra một trạm thông tin để mọi người có thể truyền đạt thông tin cho nhau, chứ không chỉ thông qua video.
Từ video người đến tòa lầu số 1 bị bắt thì đã biết, một nhược điểm lớn của việc truyền tin qua video là ai cũng có thể xem được. Bao gồm cả những điều tra viên thực sự cần đoạn video đó và những dân địa phương không có ý tốt.
Nếu như mạng Internet không an toàn thì việc truyền tin trong thời gian giới hạn vẫn an toàn hơn.
May mắn thay, Tiểu Kiệt đã ngay lập tức hiểu ý của cô: "Cô nói đúng, tôi sẽ tìm thêm một số người nữa để truyền tin. À, cô có nghĩ ngày mai chúng ta nên hẹn gặp nhau tại một địa điểm nào đó để cùng nhau thảo luận không?"
Anh ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, vì muốn truyền đạt thông tin tốt hơn là nên tụ tập lại với nhau. Hẹn giờ và địa điểm mỗi ngày, sau đó trực tiếp công bố thông tin cho nhau.
"Không được." Tô Dung lắc đầu, "Tôi không chắc lắm, nhưng tốt nhất là không nên tụ tập trong quái đàm quy tắc này. Cậu đã xem video tầng hầm hôm qua chưa?"
Thấy người này gật đầu, cô nghiêm túc nói: "Có mấy người cũng tụ tập ở dưới tòa nhà số 1, sau đó họ bị bắt cùng nhau. Mặc dù bọn họ là bị gãi bẫy, nhưng một nhóm người tụ tập lại với nhau thì rất dễ bị tố cáo, dân địa phương ở đây không có thiện ý gì với những người khác biệt như chúng ta."
Đây cũng là lý do tại sao cô không cố gắng tập hợp mọi người lại, việc truyền đạt thông tin cho nhau theo nhóm hai người tuy chậm nhưng lại an toàn. Hơn nữa, như vậy cũng không dễ bị bắt gọn cả nhóm.
"Cái gì? Thế mà lại là một cái bẫy sao?" Tiểu Kiệt lộ vẻ kinh ngạc, anh ta cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói một cách không thể tin nổi, "Nếu thực sự như vậy, thì quy tắc liên quan đến việc đăng video có liên quan đến người rủ mình đến tầng hầm là sai đúng sao?"
Phải nói rằng anh ta rất thông minh, chỉ dựa vào sự việc đó là có thể liên tưởng đến sự việc này. Khả năng suy nghĩ rộng ra từ một trường hợp cụ thể là điều mà hầu hết các điều tra viên Tô Dung gặp phải đều không có.
“Đúng vậy, cho nên nếu như anh gặp loại người muốn dẫn mình đi tầng hầm thì đừng đăng video lên mạng, nhưng cũng đừng đi theo, vì theo quan sát của tôi, tòa nhà số một có vẻ là một cái bẫy, bên trong chẳng có gì cả.”
“Tôi hiểu rồi.” Tiểu Kiệt nghiêm túc gật đầu, "Hôm nay tôi sẽ đi dò la tin tức về buổi tiễn biệt cuối cùng, nếu dò được tin tức, ngày mai tôi sẽ báo cho cô, chúng ta hẹn giờ hẹn địa điểm gặp mặt nhé. Chỉ có hai người thì chắc sẽ không bị phát hiện đâu."
Có qua có lại, anh ta cũng muốn cung cấp cho Tô Dung một số thông tin hữu ích. Dù sao thì cũng không khó để nhận ra, Tô Dung là một người rất lợi hại, cung như Tô Dung kinh ngạc về sự thông minh của anh ta, Tiểu Kiệt cũng vô cùng kinh ngạc, không hổ là [Quái đàm quy tắc cố định], điều tra viên gặp được đều đáng tin như vậy.
"Sáng mai 10 giờ tập hợp ở cửa, trao đổi thông tin cho nhau."
Nói xong, cô quay người rời đi, thẳng tiến đến tòa nhà ký túc xá của đội tuần tra. Tòa nhà bên đó hơi độc đáo một chút, không tiếp giáp với bất kỳ tòa nhà nào khác, là một tòa nhà độc lập nên rất dễ nhận thấy.
Những người bình thường, kể cả dân địa phương đều không dám đến gần đó, vì rất dễ bị bắt vì cản trở công vụ. Nhưng Tô Dung muốn tìm người tuần tra đang lười biếng mà cô đã nhìn thấy trước đó, thì đương nhiên phải đến đó để canh chừng.
Trên đường đi, lại có một vài dân địa phương cố gắng lừa cô, nhưng cô đều né tránh được thành công. Quái đàm quy tắc này thực ra hiện tại không quá nguy hiểm. Chỉ cần có chiến lược đối phó thì sẽ không bị tổn hại. Dù sao thì những dân địa phương cũng có khá nhiều hạn chế, chỉ có thể nói mồm mép chứ không thể dùng bạo lực tấn công được.
Nhưng điều này cũng khiến cô không khỏi nghi ngờ, quái đàm quy tắc này rốt cuộc đang làm trò gì vậy? Bề ngoài càng bình tĩnh thì bên trong chắc chắn càng sóng to gió lớn.
Nếu cô không thể tìm ra được bước đột phá trong giai đoạn đầu thì đợi đến giai đoạn sau e rằng có muốn tìm cũng không còn sức nữa.
Đúng lúc đi ngang qua ký túc xá của đội tuần tra, Tô Dung bỗng nheo mắt, nhìn thấy một bóng người lén lút. Núp sau một tòa nhà, lén lút nhìn về phía trước. Đương nhiên không phải nhìn về phía cô, vì người này đang quay lưng về phía cô. Anh ta hẳn là đang nhìn về phía ký túc xá, không biết đang rình mò cái gì.
Nhưng mặc dù đang quay lưng về phía mình, Tô Dung vẫn có thể nhìn thấy một mảnh màu xanh sáng chói trên đầu đối phương.
Người này chính là Tạ Kha Kha!
Cuối cùng cũng gặp được, Tô Dung nhẹ nhàng bước tới vỗ vai cậu ta.
"Cứu!" Tạ Kha Kha vừa thốt ra một chữ, sau đó rất tự giác nhắm chặt miệng, nhìn Tô Dung với vẻ ngờ vực, cẩn thận hỏi: "Cô là?"