Nhưng rõ ràng sự thật không phải như vậy, có lẽ còn rất nhiều người khác vào ban đêm. Chỉ có điều không chắc những sinh vật đó có phải là người thật hay không.
Ghi nhớ những quy tắc này, trước tiên Tô Dung đăng video hôm nay mà cô đã chuẩn bị trước đó lên mạng. Lần này, cô chỉ chỉnh sửa lại cảnh mình bị dân địa phương bắt lỗi hôm nay, không thể lọt vào top mười, nhưng chắc chắn sẽ không rơi vào nhóm trăm người cuối cùng.
Cô mở cửa phòng, đèn phòng khách đã tắt, một màu đen kịt. May mà nó đã tắt, nếu bật thì cô đã vi phạm quy tắc rồi.
Hầu hết các điều tra viên đã trải qua nhiều lần tăng điểm đều có khả năng nhìn đêm rất tốt. Tốc độ và sức mạnh tăng lên không chỉ mang nghĩa đen mà còn là sự cải thiện toàn diện về thể chất.
Khả năng nhìn ban đêm cũng nằm trong số đó.
Mặc dù chỉ có ánh trăng nhạt, nhưng Tô Dung vẫn có thể nhìn rõ hầu hết các đồ vật trong phòng khách. Ánh mắt cô đảo quanh một vòng, dừng lại ở cửa phòng anh trai mình.
Trong quy tắc ban ngày có nói rằng không được vào phòng anh trai. Nhưng quy tắc ban đêm lại nói quy tắc ban ngày có thể không tuân thủ, tức là cô có thể vào phòng anh trai rồi.
Nhưng quy tắc đó là sai, quy tắc cho ban ngày chỉ có một phần là không cần tuân thủ, còn lại vẫn phải tuân thủ. Vậy thì quy tắc "không được vào phòng anh trai" có cần tuân thủ không?
Tô Dung rất muốn vào phòng anh trai xem thử, cô cảm thấy trong phòng anh trai có thể có thứ gì đó hữu ích. Trước đó khi nói chuyện với Tạ Kha Kha, cô đã suy đoán rằng trong đó chắc chắn có manh mối hữu ích. Bây giờ đã là ban đêm rồi, nếu quy tắc đó thực sự vô hiệu thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để cô vào phòng anh trai.
Do dự một hồi, cuối cùng Tô Dung quyết định từ bỏ. Mặc kệ quy tắc đó có hiệu lực hay không, trong phòng anh trai sẽ có anh trai. Trong quy tắc thứ 6 của quy tắc ban đêm có nói, vào ban đêm người nhà có một ít điểm đặc biệt, trước khi tìm hiểu rõ ràng điều này, cô thấy tốt nhất mình không nên chủ động gặp người thân vào ban đêm
Về phần phòng của anh trai, cô phải nghĩ cách khác, có lẽ cô có thể sử dụng [nhãn dán giám sát]...
Bước ra khỏi cửa, hành lang cũng không có đèn. Thường thì hành lang sẽ có đèn cảm ứng, nhưng rõ ràng là nơi này không có.
Cả hành lang trông có vẻ âm u đáng sợ, cửa sổ bằng kính mờ chắn mất cảnh vật bên ngoài, cũng chắn mất phần lớn ánh trăng.
Khả năng nhìn đêm tốt chỉ có thể giúp người ta nhìn rõ mọi thứ vào ban đêm, nhưng không thể giúp người ta thêm can đảm. May mắn là Tô Dung không sợ, cô bước nhanh về phía thang máy.
Mặc dù cô không sợ, nhưng hành lang cầu thang luôn là bối cảnh kinh điển của đủ thể loại phim kinh dị. Hơn nữa, việc nó trở thành bối cảnh kinh điển không phải là không có lý do, bên trái bên phải không có chỗ ẩn núp, trước sau cũng không có không gian để chạy trốn, chẳng phải là nơi lý tưởng để quỷ quái giết người hay sao?
Địa hình rộng rãi chắc chắn sẽ an toàn hơn loại không gian hẹp này nhiều, nói thật lòng, nếu không biết cầu thang bộ cũng nguy hiểm không kém, thì Tô Dung sẽ không bao giờ đi thang máy xuống dưới.
Vừa bước đi vài bước, cô đã nhạy bén nghe thấy tiếng động sau lưng.
Tô Dung đau đầu, cúi đầu không nói một lời, thậm chí còn không dám quay đầu lại, cứ coi mình là người vô hình.
Tiếng bước chân trong hành lang tối đen rõ mồn một, từng bước như đạp lên tim người. Người phía sau thong thả bước tới, đứng cạnh thang máy cùng Tô Dung, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.
Giọng nói rất nhỏ, cô nghiêng tai lắng nghe.
"Bà đây không muốn dậy sớm, dậy sớm CMN hoàn toàn không phải việc con người làm, bóp cổ tất cả những ai bắt bà đây dậy sớm đi..."
Tô Dung: "..."
Nửa đêm nửa hôm đi mộng du bên ngoài, bảo sao không muốn dậy sớm.
May là cô gái này cũng không có ý định để ý đến Tô Dung, cứ đứng đó lẩm bẩm, rồi cùng Tô Dung chờ thang máy. Nhân lúc này, Tô Dung cuối cùng cũng quan sát được ngoại hình của cô ta.
Cô gái này mặc một bộ đồ ngủ màu xanh, mái tóc dài ngang vai xõa tung. Khuôn mặt có vẻ rất trắng, không thấy rõ biểu cảm. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, có lẽ chỉ thấy cô ta là một nữ sinh đại học ra ngoài lấy đồ vào ban đêm mà thôi.
Bước vào thang máy, hai người đứng sát cạnh nhau. Tô Dung đứng gần nút bấm, còn cô gái đứng ở giữa, đối diện cửa thang máy. Giữa họ cách nhau một người.
Cửa thang máy đóng lại, ngay giây tiếp theo, ngón út của Tô Dung đột nhiên cảm thấy đau nhói. Đó là 【Nhẫn cảnh tỉnh】 đang nhắc nhở cô!
Cô nhanh chóng bấm nút tầng tiếp theo, muốn rời khỏi thang máy càng sớm càng tốt. Ngay khi vào thang máy, 【Nhẫn cảnh tỉnh】 đã phát tác, chẳng phải điều đó có nghĩa là trong thang máy có thứ gì đó nguy hiểm sao?
Ngay lập tức, cô biết được mối nguy hiểm là gì, vì đèn trong thang máy đột nhiên bật sáng.
Chưa hết chuyện này, chuyện khác lại xảy ra, Tô Dung đã chịu hết nổi rồi. Trong không gian chật hẹp như thế này, đèn đột nhiên bật sáng chẳng phải là đang muốn lấy mạng cô sao?
Ngón tay cái vừa ấn nút thang máy, [Xẻng phệ linh] giấu trong tay áo cũng xuất hiện trong tay, Tô Dung vung mạnh, đập vỡ luôn cả bóng đèn.
Thang máy lại chìm vào bóng tối.
Cô hơi thở phào nhẹ nhõm, cảnh giác cảm nhận động tĩnh của cô gái sau lưng. Sau một lúc im lặng, cô gái quả nhiên lên tiếng: "Cô muốn ra ngoài à?"
Tô Dung gật đầu chắc chắn nhưng không trả lời. Sau khi xem xong quy tắc, cô đã hạ quyết tâm, trong đêm tối thì không nói lời nào nếu không cần thiết. Từ ban ngày đã thấy, quy tắc thay đổi rất linh hoạt. Lỡ như cô trả lời rồi mới phát hiện ra đối phương không phải đang nói với mình thì chẳng phải là vi phạm quy tắc ngay sao?
Vì vậy, không nói lời nào nếu không cần thiết, không nhìn thẳng nếu không cần thiết, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân ở mức tối đa.