Như anh Tiền đã nói, chiếc gương này phản chiếu chính xác cảnh tượng bên trong phòng ăn. Góc nhìn có lẽ ở một góc nào đó, nhưng góc này được chọn rất khéo léo, có thể bao quát hầu hết cảnh tượng trong phòng ăn.
Những ai dám tham gia [Quái đàm quy tắc cố định] đều không phải là hạng xoàng, đặc biệt là khi đã đến thời điểm quan trọng này, những điều tra viên muốn tham gia sẽ càng phải cẩn trọng hơn, tránh làm hại mình và làm hỏng chuyện lớn.
Những điều tra viên như anh Tiền không có nhiều đạo cụ quái đàm, cho nên đã tìm hiểu thtaj kỹ đạo cụ quái đàm mình có, cách sử dụng cũng đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Thậm chí có những điều tra viên còn thiết lập cách đánh chuyên dụng để phối hợp với đạo cụ.
Anh Tiền chính là loại điều tra viên này, vì vậy mới có thể dễ dàng tìm được góc nhìn trộm hoàn hảo như vậy.
Nhìn vào đồng hồ trên tường bên trong phòng ăn, có thể thấy bây giờ là bốn giờ bốn mươi lăm. Các nhân viên trong phòng ăn vẫn đang khẩn trương làm việc, cố gắng hoàn thành công việc một cách nhanh nhất có thể.
4 giờ 51 phút, họ như nhận được chỉ thị nào đó, đồng loạt dừng tay. Băng chuyền sắp đưa vào lò nung cũng dừng lại, không có ý định làm thêm giờ.
Mấy nhân viên cùng nhau vào phòng sau, đóng cửa lại.
Lại thêm năm phút trôi qua.
"Rắc."
Tiếng máy móc hoạt động vang lên trong phòng ăn, giây tiếp theo, những băng chuyền, lò nung, đống kim loại đều đồng loạt chìm xuống theo sàn nhà, rất nhanh, một tấm sàn khác lại nổi lên, trên đó bày biện những bộ bàn ghế quen thuộc , đó mới chính là bộ mặt thật sự của phòng ăn vào ban ngày.
Hai người lặng lẽ nhìn cảnh này, đợi mọi thứ lắng xuống, nhìn nhau, đồng thanh nói: "Tầng hầm!"
Tấm sàn dành riêng cho ban đêm vừa rồi đã được hạ xuống, rõ ràng là đã được đặt xuống tầng hầm. Nói cách khác, ít nhất là dưới phòng ăn này chắc chắn có tầng hầm.
Anh Tiền vui mừng khôn xiết, không ngờ rằng tầng hầm vẫn luôn không có tin tức gì lại có thể dễ dàng tìm thấy như vậy. Anh ta lập tức nghĩ ra cách: "Ngày mai trước 5 giờ, chúng ta sẽ lẻn vào phòng ăn, sau đó chỉ cần đợi lúc đổi sàn là được. Đến lúc đó, chúng ta sẽ trực tiếp xuống tầng hầm thám hiểm."
"Không ổn lắm." Tô Dung lắc đầu, không hề bị sự ngạc nhiên ập đến làm choáng váng, lý trí nói, "Nếu anh đi xuống từ đó, khi muốn ra ngoài phải đợi cả một ngày. Cả một ngày ở dưới đất, anh tự suy nghĩ thử xem có nguy hiểm hay không."
Lợi ích lớn nhất khi vào từ cửa vào chân chính là có thể ra vào bất cứ lúc nào. Nếu đi vào khoảng bốn rưỡi thì vẫn còn hai cách để ra ngoài, độ an toàn được tăng lên đáng kể.
Còn nếu đi thẳng theo sàn nhà xuống tầng hầm thì sẽ không có cách giải quyết thứ hai. Điều tra viên không thể ảo tưởng mình có thể tìm thấy lối thoát thực sự ở bên dưới, chuyện như vậy là chuyện có xác suất nhỏ, không muốn chết thì đừng hy vọng.
Trước đó, trong quái đàm quy tắc mà Tô Dung trải qua có rất nhiều cơ sở tương tự, ví dụ như tầng hầm của "Du thuyền người cá", ví dụ như sân thượng của "Ký túc xá số 44", ví dụ như nhà máy chế biến của "Công ty đồ hộp tiểu thịt tươi".
Tóm lại, theo kinh nghiệm của cô, những nơi này có khả năng bị ô nhiễm, ở càng lâu thì ô nhiễm càng nặng. Nếu thực sự ở lại một ngày thì e rằng không cần phải nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.
Vì vậy, nếu có thể thì cô hy vọng tìm thấy lối vào chính xác, đi xuống từ lối vào chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều so với đi xuống từ đây.
Nghe cô giải thích, anh Tiền cũng có vẻ bình tĩnh hơn: “Cô nói đúng, không thể tùy tiện dùng cách này vào trong. Nhưng nếu tầng hầm ở trong phòng ăn thì lối vào tầng hầm hẳn cũng ở trong phòng ăn. Trước mắt cũng đã tìm những chỗ khác rồi, vậy thì chỉ có thể ở trong bếp. Hôm nay có muốn cùng nhau nghĩ cách trà trộn vào trong để xem không?”
"Nói sau đi." Tô Dung liếc nhìn vào trong phòng ăn, đứng dậy. "Tôi đi siêu thị một lát đã."
Chuyện này không cần vội vàng, dù sao hôm nay cô cũng hẹn gặp khá nhiều người ở phòng ăn. Tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi, đi đến những nơi khác nhìn một chút cũng tốt. Ai biết được lúc nào nơi khác lại xuất hiện chuyện mới lạ? Cô rất tự tin vào vận may của mình, đi nhiều nơi chắc chắn sẽ gặp chuyện.
Vừa đến cửa siêu thị, Tô Dung đột nhiên nghe thấy một cô gái tức giận gọi mình: "Này! Video gì đó hôm qua là do cô đăng phải không?"
Ồ, chuyện mới không phải đã đến rồi sao?
Tô Dung vốn có trí nhớ rất tốt, vừa nghe thấy giọng nói này, cô lập tức nhớ ra ngay. Đây là cô gái trước đó đã cố lừa mình ở cửa siêu thị.
Sao cô ta lại đột nhiên tìm mình? Cô nghi hoặc quay người lại, theo hướng giọng nói truyền đến, quả nhiên thấy cô gái đó.
Cô gái đi đến, vô cùng tức giận hỏi lại: "Video tiểu thuyết đứng top 1 ngày hôm qua có phải là cô đăng hay không?”
Không đợi Tô Dung trả lời, cô ta đã tiếp tục: "Cô chối cũng vô ích, tôi đã nghe giọng cô bốn năm lần, rõ ràng là giọng cô, cô..."
"Là tôi." Tô Dung cắt ngang lời cô ta, "Có vấn đề gì sao?"
Nghe cô thừa nhận, cô gái kia khựng lại một chút, sau đó nhìn cô với vẻ không thể tin nổi: "Đến giờ cô vẫn không biết lỗi của mình sao? Đều tại cô, bây giờ những người khác cũng bắt đầu làm như vậy!"
Mặc dù không có Tô Dung, chắc chắn vẫn có người khác nhận ra phương pháp này, cô chỉ là người đầu tiên làm điều đó mà thôi. Nhưng xét về hiện tượng, đúng là sau khi cô đăng video giải tỏa căng thẳng phi bạo lực, những người khác mới bắt chước và học theo.
Tuy nhiên vấn đề là — "Vậy thì như thế nào?"
"Vậy thì như thế nào? Ha? Cô đang thách thức à!" Nghe câu hỏi của Tô Dung, cô gái càng trở nên tức giận, "Cô sẽ khiến tất cả chúng ta chết đấy!"
Nghe được câu nói này, Tô Dung nhíu mày, một cảm giác như kích hoạt một NPC quan trọng vậy. Cô gái này có thể là mảnh vỡ của "Nó" không? Nhìn qua đúng là có mấy phần giống.
Cô lộ ra vẻ nghi ngờ, thành khẩn nói: "Xin lỗi, tôi không biết cô đang nói gì, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể đi nơi khác nói chuyện. Nếu tình hình vẫn chưa quá tồi tệ, tôi cũng hy vọng có thể sửa chữa lỗi lầm của mình."