Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 842

Chương 842 -
Chương 842 -

Gương mặt này vốn dĩ chính là loại lạnh lùng khó gần, khi mỉa mai thì thực sự là tuyệt vời, hiệu quả tối đa.

Cô gái ngay lập tức tức giận, như Tô Dung nghĩ, một tên tội phạm vui thích, điều không thể chịu đựng nhất chính là người khác coi thường thứ họ thích. Họ tự cho mình cao cả, tất nhiên không thể chấp nhận sự phân biệt đối xử từ bất kỳ ai.

"Này? Cô đang đùa sao? Ai nói rằng tôi chỉ biết bắt nạt người bình thường?"

"Oh? Vậy ý của cô là, cô cũng từng bắt nạt đội viên tuần tra sao?" Tô Dung nhíu mày, trông không tin lời của cô ta.

Cô gái gật đầu kiêu hãnh: "Tất nhiên rồi, tôi còn lẻn vào cả ký túc xá của đội tuần tra nữa."

Nghe vậy, Tô Dung cơ bản xác định được rằng cô gái này chính là mảnh vỡ của "Nó". Bằng không, không có lý do gì một người dân địa phương bình thường có thể làm được chuyện này, không phải cô xem thường dân địa phương, chủ yếu là họ bị những quái đàm quy tắc lựa chọn, bẩm sinh không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng. Chỉ có mảnh vỡ của "Nó" mới chậm rãi nảy sinh tâm lý chống đối, đối với "Nó" mà nói thì đây chính là đứa con bất hiếu.

Nhưng vì sao đối phương là mảnh vỡ của "Nó", là một kẻ xấu, hoàn toàn không giống với những mảnh vỡ khác?

Đè nén sự nghi ngờ trong lòng, Tô Dung lựa chọn trước tiên là moi ra được tất cả thông tin tình báo có thể moi được: "Thật sao? Tôi không tin. Tôi đã từng đến ký túc xá của đội tuần tra, muốn vào cửa phải xác minh mống mắt, cửa sổ đều bị đóng kín, làm sao cô có thể vào mà không bị người khác phát hiện?"

“Bởi vì có một cái lỗ có thể thông đến bên trong, tôi trộm…” Nói đến chỗ này, cô ta chợt ho khụ một tiếng dừng lại câu chuyện: “Tóm lại tôi chính là vào như vậy.”

Dù cô ta không nói hết câu nhưng Tô Dung đã hiểu. Rõ ràng là đã trộm quần áo của đội tuần tra, cải trang thành người tuần tra. Cửa ký túc xá có kiểm tra mống mắt nhưng bên trong thì không. Vì vậy, chỉ cần mặc đồng phục màu xanh vào là sẽ không bị nghi ngờ.

Đây quả là một bất ngờ lớn, Tô Dung vẫn không tin: "Đúng đúng đúng, cô nói đúng, tôi tin rằng trong ký túc xá của đội tuần tra có một cái lỗ, cô nói chính là ống khói đúng không?"

Tòa nhà hiện đại hóa có ống khói gì chứ, rõ ràng là cô đang không tin mình! Cô gái tức điên lên, kéo Tô Dung đi ra ngoài: "Đi! Đi với tôi, tôi sẽ cho cô tận mắt nhìn thấy cái lỗ đó!"

"Đừng nói là cô thẹn quá hóa giận nên muốn đưa tôi đi xử quyết nhé." Tô Dung giả vờ không tình nguyện, nhưng trên thực tế lại ngoan ngoãn đi theo cô gái.

Hai người đi đến dãy nhà ở của đội tuần tra, cẩn thận tránh những người tuần tra, từ từ di chuyển sang một bên.

Lý do phải trốn tránh các đội tuần tra là vì cư dân ở khu vực này chỉ cần bị nhìn thấy là sẽ bị bắt vì cản trở công việc công cộng. Trước đây, khi Tô Dung đến đây, cô đã chứng kiến một người bất hạnh bị bắt đi.

Đúng vậy, người đó là một điều tra viên. Bởi vì dân địa phương đã bị như vậy từ lâu rồi, nên tất nhiên họ sẽ không dại dột nữa. Điều tra viên đó cũng ngốc, không nhìn thấy rằng ngoại trừ các đội tuần tra, không có một cư dân nào ở gần đây sao? Mà vẫn dám tự mình điều tra, thì bị bắt cũng đúng thôi.

Quay trở lại hiện trường, Tô Dung theo cô gái đi suốt một con đường đến một khu rừng gai. Ở đây, rừng gai rậm rạp, mặc dù đã được cắt tỉa qua nên trông rất đẹp, mang đầy không khí văn học, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa không thể chạm vào, đến gần sẽ dễ bị đâm.

Trước đó khi cô đến, cô cũng chỉ nhìn xa xa chứ không có ý định đến gần, không ngờ lỗ lại ở ngay đây. Tuy nhiên, nhìn bụi gai này không có dấu hiệu bị bẻ ra, Tô Dung rất tò mò không biết cô đi vào bằng cách nào.

Thấy cô lộ vẻ nghi ngờ, cô gái cười đắc ý: "Xem này!"

Nói xong, cô ta đi thẳng tới đó, đeo găng tay, bắt đầu tỉa gai bằng tay không. Những bụi gai này được sắp xếp khá thú vị, nhìn rất nhiều và rậm rạp, nhưng khi cô gái nhổ nguyên một bụi từ gốc lên, lập tức lộ ra một lối đi nhỏ. Đi hết lối đi nhỏ sẽ đến một cửa hang hướng xuống dưới bị gai che khuất.

Tô Dung hơi nhướng mày ngạc nhiên, người thường khó có thể phát hiện ra lối đi này. Cho dù là từ hướng đông nam tây bắc nào cũng rất khó để quan sát được bí mật bên trong. Người thường cũng sẽ không đến đây cố tình bẻ gai.

Điều này khiến cô càng tin rằng cô gái chính là mảnh vỡ của "Nó", nếu không thì không thể giải thích được tại sao một dân địa phương lại biết nhiều thứ đến vậy, gần giống như một điều tra viên.

Cô gái chỉ muốn dẫn Tô Dung đến xem con đường bí mật này để chứng minh mình không nói dối, nhưng không có ý định đến ký túc xá của đội tuần tra một lần nữa.

Xét về một phương diện nào đó, giống như Tô Dung đã nói, cô ta thực sự có chút ức hiếp kẻ yếu, chỉ muốn trêu chọc những cư dân bình thường, không muốn dây dưa đến đội tuần tra. Nếu thực sự bị bắt đi, thì không còn nơi nào để khóc. Cô ta chỉ cảm thấy người khác bị bắt đi thì không sao, nhưng chính mình bị bắt đi thì không được.

"Hừ, giờ thì côcòn gì để nói nữa?" Cô gái đắc thắng hỏi Tô Dung.

Tô Dung không làm cô thất vọng, cô tỏ vẻ thán phục: "Cô đúng là có bản lĩnh, lợi hại thật, nơi này mà cũng tìm ra được. Đúng rồi, cô tên gì vậy? Lần sau tôi muốn đi thám hiểm thì có thể tìm cô làm quân sư không?"

Nghe vậy, cô gái đánh giá cô từ trên xuống dưới, mặt ngoài khẳng khái hào phóng nhưng thực chất không có ý tốt trả lời: "Tất nhiên rồi, ta tên là Nghê Tử. Loại chuyện này thì lúc nào cũng được, cô đến cổng siêu thị tìm tôi là được, tôi cả ngày đều ở đó."

Cô ta đương nhiên không có ý tốt gì, dù sao trong mắt cô ta, cả thế giới chỉ có một mình cô ta là cao cấp, những người khác chỉ là đồ chơi để cô ta mua vui. Sự khác biệt chỉ nằm ở chỗ cô ta trêu chọc được hay không mà thôi.

Trước đây, cách cư xử của Tô Dung cho thấy cô không phải là người dễ chọc, nhưng bây giờ khi cô tự nguyện để mất ưu điểm, tự nhiên Nghê Tử cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Hoặc có thể nói, trước đây cô ta đã thua trận trước Tô Dung, hiện tại cô ta rất háo hức muốn lấy lại thế trận.

Bình Luận (0)
Comment