Trong quái đàm quy tắc, có thể khám phá ra càng nhiều manh mối thì điều tra viên đó càng mạnh. Nhìn vào biểu hiện của Tô Dung, cô chắc chắn là người xuất sắc nhất trong số đó.
Quan sát người khác là thế mạnh của Diệp Vũ, nếu đối phương chỉ có thể đưa ra một vài manh mối đơn giản, thì cô ấy sẽ chỉ đưa ra một bức ảnh, một bức ảnh khác tiếp tục câu giờ, khiến cô đưa ra nhiều manh mối hơn cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Nhưng đối với một điều tra viên tài giỏi như thế, cô ấy đương nhiên sẽ không làm như vậy, nếu không sẽ vô cớ đắc tội với đối phương, đối với cô ấy mà nói là không đáng.
Tô Dung nhận lấy bức ảnh, bắt đầu quan sát.
Bức ảnh đầu tiên được chụp tại một con phố, không có người, nhưng đầy máu me. Trên mặt đất có rất nhiều thi thể đứt lìa, trên tường bị người ta viết đủ thứ lời lẽ tục tĩu bằng nét chữ đỏ tươi.
Nhìn màu sắc của chữ viết, rất có thể là viết bằng máu.
Nhìn từ những thi thể đứt lìa trên mặt đất, có thể thấy rằng đã xảy ra một trận chiến vô cùng thảm khốc, và rất có thể là không có người sống sót.
Bức ảnh thứ hai thì hài hòa hơn nhiều, nhưng vẫn kỳ quặc hơn bức ảnh đầu tiên. Bức ảnh được chụp trong siêu thị, có vài người trong ảnh, mỗi người đang chọn đồ của mình, thoạt nhìn thì chẳng có vấn đề gì. Vấn đề duy nhất là nụ cười trên môi họ đều giống hệt nhau.
Tô Dung ngẩng đầu nhìn Diệp Vũ: "Hai bức ảnh này là... chụp sau buổi tiệc chia tay?"
Nghe vậy, Diệp Vũ hơi bất ngờ, không ngờ cô lại đoán được, mà còn đoán nhanh như vậy. Cô ấy gật đầu: "Đạo cụ của tôi là sau khi có được manh mối nhất định, tôi sẽ chụp ảnh rồi lưu vào [Máy ảnh tương lai], có thể ghép thành một bức ảnh tương lai. Hai bức ảnh này chính là ảnh chụp sau buổi tiệc chia tay."
Nếu theo lời của Diệp Vũ, [Máy ảnh tương lai] tương đương với một máy suy luận tự động, đưa các đầu mối vào là ra được kết quả suy luận chính xác.
Nhưng vấn đề là nhìn phản ứng lúc nãy của Diệp Vũ, rõ ràng là cô ấy biết rất ít manh mối. Cho nên cô ấy không biết những manh mối đó thì làm sao có thể tổng hợp ra được tương lai?
Có thể thấy sự thật đằng sau sẽ rất đen tối, Tô Dung thông minh nên không hỏi, chỉ nhìn lại hai bức ảnh đó, trong lòng đã có suy nghĩ.
"Hình như tôi đã hiểu rồi."
"Cô hiểu cái gì?" Diệp Vũ ngạc nhiên xen lẫn tò mò hỏi, vốn dĩ cơ sở của cô ấy chỉ là hai bức ảnh này, hoàn toàn là không thể nhìn ra được điều gì từ chúng.
"Hai bức ảnh này có lẽ là kết quả của hai tình huống, một là chúng ta đều phát tán video bạo lực, cuối cùng nhận được kết quả giống như bức ảnh trong siêu thị, còn tình huống kia có lẽ là chúng ta đều phát tán video phi bạo lực, cuối cùng nhận được kết quả như bức ảnh đẫm máu."
Quy tắc thứ 17 của cư dân [Nội dung tiệc chia tay do cư dân tự quyết định.]
Biểu hiện mặt ngoài không có gì thay đổi, dù sao cũng có quy tắc ràng buộc. Chỉ có trên mạng không có quy tắc ràng buộc mới có thể thể hiện sự khác biệt.
Sau vài ngày thử nghiệm, Tô Dung cũng hiểu rõ về cái gọi là sự khác biệt, đó chính là đăng video bạo lực và video không bạo lực.
Theo như lời Nghê Tử nói, đăng video không bạo lực sẽ dẫn đến việc cư dân không có chỗ nào phát tiếc bạo lực trong lòng, vậy thì kết quả cuối cùng của việc này chính là bức ảnh máu me đầu tiên. Từ đó có thể suy ra bức ảnh thứ hai là đăng video bạo lực, kết quả cuối cùng sẽ xảy ra.
Nhưng dù là loại nào, thì rõ ràng cũng không phải kết quả tốt.
Như cô đã nghĩ, việc phát hành video bạo lực hay video phi bạo lực, đều nằm trong dự đoán của "Nó", và không hề có kết quả tốt.
"Vậy buổi tiệc chia tay có phải là cách rời đi không chính xác không?" Nghe lời Tô Dung nói, Diệp Vũ đau đầu, không nhịn được nói.
"Có khả năng ."
Quy tắc cư dân thứ mười lăm [Cư dân không được rời khỏi khu dân cư, trừ khi tham gia buổi tiệc chia tay.] Toàn bộ quy tắc này đều sai, nghĩa là, cư dân chắc chắn còn cách khác để rời khỏi khu dân cư.
"Trước tiên tìm tầng hầm đã." Tô Dung trầm giọng nói, "Tầng hầm chắc chắn là một điểm đột phá lớn."
Cô đứng dậy, đi đến một cửa sổ bất kỳ, nói với nhân viên phục vụ bán đồ bên trong: "Làm phiền anh dẫn tôi đến phía sau, tôi muốn kiểm tra xem phòng ăn có sạch sẽ không."
Trước đó đã có điều tra viên sử dụng cách này để vào, vì vậy Tô Dung đương nhiên cũng có thể sử dụng cách này để vào. Quả nhiên, nhân viên phục vụ đã dẫn cô đến phía sau mà không từ chối.
Bởi vì trước đó đã xem video rồi, Tô Dung không còn tò mò về phía sau phòng ăn này nữa, cô chỉ đơn giản dán một [nhãn dán giám sát] lên tường rồi quay người rời đi.
"Cô muốn ở chỗ này ăn trưa không?" Sau khi đi ra ngoài, Diệp Vũ hỏi. Cô ấy định về nhà ăn, nhưng nếu Tô Dung ở lại, cô ấy cũng có thể ở lại với cô.
Tuy nhiên, Tô Dung không có ý định đó, cô lắc đầu: "Tôi về nhà ăn."
Về đến nhà, mọi người đều đang ở phòng khách. Anh trai nhìn Tô Dung, biểu cảm đầy ẩn ý: "Em về rồi à, vào phòng anh chơi không?"
"Không cần đâu anh." Tô Dung trả lời, rồi thăm dò hỏi, "Đêm hôm trước..."
"Đêm hôm trước làm sao?" Anh trai nghiêng đầu thắc mắc.
Nghe anh hỏi vậy, Tô Dung bỗng hiểu ra. Có vẻ như anh trai vẫn còn nhớ chuyện tối qua, nhưng không muốn nói.
Nếu anh không nhớ chuyện tối qua, nghe cô nói những lời kỳ lạ, chẳng đầu chẳng cuối như vậy, anh hẳn sẽ kiên nhẫn đợi cô nói hết, chứ không phải hỏi như vậy, còn cố ý nhấn mạnh từ “tối qua."
Anh trai không muốn cho người nhà biết anh có thể ra ngoài vào buổi tối sao?
Tô Dung suy nghĩ một lúc, rồi đi vào bếp, cắt một đĩa trái cây, dán một [Nhãn nhãn giám sát] vào thành đĩa, sau đó mang ra đưa cho anh trai, giả vờ nịnh nọt nói: “Anh ăn trái cây đi, ăn xong thì mang đĩa ra ngoài, em rửa cho."
Thấy cô như vậy, anh trai đương nhiên cho rằng cô muốn nịnh mình, muốn mình không làm phiền cô vào buổi tối.
Dù lời nịnh nọt đó chẳng có tác dụng gì với anh trai, nhưng anh vẫn cầm lấy đĩa trái cây rồi mang vào phòng. Dù sao thì anh cũng chẳng hứa gì cả, có lợi thì không lấy mới là lạ.