Nói lại lần nữa, đây là xúc xắc dành riêng cho người may mắn, những người xui xẻo tránh xa tôi ra, tôi ngại xui xẻo.]
Tô Dung: "..."
Đọc xong phần giới thiệu này, cô không kìm được mà giật giật khóe miệng, mặt đầy vạch đen. Cái quái gì thế này, thời buổi này còn phân biệt người xui xẻo nữa sao? Nhưng đạo cụ này đúng là sẽ có ích với người may mắn, nhưng việc công khai nói như vậy trong phần giới thiệu thì có hơi quá đáng rồi đó?
Cô buồn bực nhét lại đạo cụ vào tay Tạ Kha Kha, tiện tay đưa luôn viên thuốc cho cậu ta: "Vậy thì quyền sử dụng đạo cụ này trong quái đàm quy tắc này sẽ giao cho tôi, tôi sẽ bảo cậu tung khi cần, được chứ?"
Mặc dù cô không may mắn, nhưng bên cạnh cô có một người may mắn. Tô Dung sẽ không lãng phí, dù sao chỉ cần có thể hưởng được lợi của đạo cụ là được.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng nhau nhảy xuống. Vừa xuống, giống như Tô Dung nghĩ, cô bắt đầu cảm thấy não mình có chút hỗn loạn. Đây là dấu hiệu của sự xâm nhập ô nhiễm.
Tạ Kha Kha cũng cảm thấy như vậy: "Sao tôi thấy không thoải mái lắm nhỉ?"
"Vì bên dưới này có ô nhiễm, tìm nhanh lên nào. Nếu tốc độ nhanh hơn, chúng ta không uống thuốc thì có thể ở bên dưới khoảng một tiếng."
Trải qua rất nhiều lần ở cùng một bối cảnh như vậy, Tô Dung đã có kinh nghiệm từ lâu, thậm chí có thể phán đoán được cường độ ô nhiễm.
Một giờ không phải là ngắn, nhưng ai biết được sau đó có tăng ô nhiễm không? Vậy nên vẫn nên nhanh chóng tìm cách vượt ải thì tốt hơn.
Vừa nói, cô vừa bắt đầu quan sát bốn phía. Nơi này trông như một căn cứ thí nghiệm, bốn phía đều là gạch ốp tường nguyên khối màu trắng bạc, hẳn là loại kim loại mà Tần Phong nói không thể phá vỡ được.
Cái hang mà họ nhảy xuống, lúc này đã treo trên trần nhà, muốn trèo lên cũng không dễ dàng. Nhưng Tô Dung có cách, cô có 【 Xe cút kích chạy như bay 】, có thể bay lên. Chỉ cần cửa hang không biến mất, trở về đây cô có thể đưa Tạ Kha Kha rời đi.
Trước sau đều có đường, nhưng đều rất nhanh đến chỗ ngoặt, nên không thể thấy được những gì sẽ xảy ra sau đó.
“Cậu thấy nên đi đường nào?” Tô Dung hỏi Tạ Kha Kha.
Chần chừ một lát, Tạ Kha Kha tùy ý chỉ một hướng. Cậu cũng biết Tô Dung hỏi mình không phải là thật sự muốn cân nhắc ý kiến của mình, mà là hoàn toàn muốn dựa vào vận may của mình. Nên cậu ta cũng trực tiếp tùy duyên, cố gắng dựa vào trực giác.
Hai người đi theo con đường bên phải, vừa mới rẽ qua góc thì phía trước lại xuất hiện ba con đường. Cùng lúc đó, hành lang hai bên bắt đầu đóng lại nhanh chóng, rõ ràng là không muốn cho họ thời gian suy nghĩ.
Thấy vậy, Tô Dung không chút do dự, tiếp tục dẫn theo Tạ Kha Kha đi về phía con đường bên phải nhất, đồng thời hét lên: "Đi theo tôi, đừng tụt lại phía sau."
Lại một đường hầm dài, phía trước xuất hiện một không gian mở, hai người đi vào thì phát hiện ra đây hóa ra là một nơi giống như phòng giám sát. Trên tường của toàn bộ không gian hình tròn đều là màn hình, bên trong màn hình là đủ loại hình ảnh video.
Không, không đúng, đây không phải là phòng giám sát, mà phải nói đây là hậu trường của "Nền tản giao lưu khu dân cư Hương Thảo."
Chỉ cần nhìn lướt qua, Tô Dung đã nhận ra những video này không phải là hình ảnh giám sát, mà là những video đã được cắt ghép và tải lên. Điều này không khó để nhận ra, vì cùng là cảnh bên ngoài nhưng thời gian của hai video lại không giống nhau, sao có thể là giám sát được?
Có thể thấy ở đây, phần lớn những video này đều là cảnh bạo lực đẫm máu, một số ít còn lại là cảnh các điều tra viên phá án.
Nhưng những video đó quá ít, không mấy nổi bật, đến nỗi khi ở đây, xung quanh toàn là tiếng chửi bới, tiếng đấm đá và tiếng dao đâm chém, khiến người ta có cảm giác bực bội, khó chịu.
Tạ Kha Kha tức giận một cách vô lý, không kiềm chế được mà muốn đập vỡ những màn hình này. Ngay giây sau đã bị Tô Dung nắm chặt cổ tay: "Tỉnh táo lại đi, đừng để bị ảnh hưởng."
Tay cô rất lạnh, Tạ Kha Kha bị nắm lấy tay nên tỉnh táo hơn không ít. Dù sao cũng từng trải qua nhiều quái đàm quy tắc, cậu ta nhanh chóng phản ứng lại: "Chuyện gì thế này? Tôi bị ô nhiễm sao?"
"Đúng vậy, ở đây có ô nhiễm tăng cường." Vì từng cảm nhận được điều tương tự trước đó, nên sau khi tăng điểm tinh thần không chỉ một lần, sức đề kháng của Tô Dung tương đối mạnh, trong thời gian ngắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.
Cô nhíu mày, cảm thấy mình đã nắm bắt được một điểm quan trọng. Ô nhiễm này thoạt nhìn cũng giống như ô nhiễm trong tất cả các quái đàm quy tắc trước đây, nhưng thực ra lại rất khác.
Điểm khác biệt nằm ở chỗ, ô nhiễm này sẽ không làm điều tra viên bị tổn thương.
Mà bhững ô nhiễm mà trước đây gặp phải, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ đụng phải, sau đó chồng chất lên nhau, cuối cùng điều tra viên sẽ vô tình trở thành tù nhân của "Nó."
Nhưng ô nhiễm được truyền đạt qua video như thế này, chỉ cần không xem kỹ từng video, mà xem nhanh thì về cơ bản sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Trên thực tế, hiện tại nhìn lại, quái đàm quy tắc này hầu như không có trường hợp nào tử vong do ô nhiễm, Tô Dung cũng hầu như không cảm nhận được cảm giác bị ô nhiễm, điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của "Nó."
Chính xác thì điều gì không ổn?
Nếu như những ô nhiễm này đúng là không gây ra quá nhiều tổn thương cho điều tra viên, mà điều này lại không thể là lỗi của "Nó", thì chỉ có thể chứng minh rằng những thứ này không dành cho điều tra viên!
"Nó" muốn làm ô nhiễm một người khác!