Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 864

Chương 864 -
Chương 864 -

Bây giờ cô cần phải khiến quản trị viên nhận ra rằng mình có vấn đề, từ đó tự khử độc cho mình.

"Tôi..." Quản trị viên rõ ràng sửng sốt trước lời nói của cô.

Tô Dung không cho nó thời gian phản ứng, tiếp tục nói: "Hơn nữa, cho dù con người không bị ảnh hưởng thì chẳng phải cô cũng bị ảnh hưởng sao?"

Về vấn đề này, quản trị viên rất tự tin: "Tất nhiên là tôi sẽ không bị ảnh hưởng.”

“Cô cảm thấy con người chỉ biết đăng tải nội dung bạo lực lên mạng thôi sao?"

"Tất nhiên là không.”

"Vậy thì tại sao cô lại coi đó là chuyện bình thường, chẳng thấy có vấn đề gì cả? Thế giới mạng lẽ ra phải đầy màu sắc hơn nhờ công nghệ, nhưng trang web của cô thì chỉ toàn nội dung bạo lực. Nếu mấy video bạo lực này không có, đ sẽ khiến cư dân nổi loạn vào ban đêm, cô vẫn cảm thấy không có vấn đề gì sao?"

“Tôi…” Bộ não máy móc của quản trị viên lại một lần nữa bị kẹt.

Tuy nhiên, Tô Dung lại “tốt bụng” cho nó cơ hội nói chuyện: “Cô học được gì từ mạng?”

Chỉ tấn công một lần sẽ khiến người khác cảm thấy không phục, còn nếu tấn công vào từng chủ đề mà đối phương có thể biết thì sẽ khiến đối phương bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.

“Học được rằng nếu không có ai ràng buộc, con người sẽ trở nên thô lỗ, hung bạo và man rợ.” Nói đến chủ đề này, quản trị viên lại cảm thấy mình có lý.

“Đúng vậy, vì thế mà chúng tôi mới tạo ra luật pháp. Nhưng cô đã biết rồi thì tại sao còn phải xem đi xem lại? Cô là trí tuệ nhân tạo, không thể nào xem xong là quên, cần phải tự nhắc nhở mình liên tục. Hay là cô thấy những nội dung man rợ, bạo lực này rất hay?”

“… Cô nói đúng”. Quản trị viên cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, bây giờ nó thực sự cảm thấy mình có vấn đề, “Bây giờ tôi sẽ diệt vi-rút thử…”

Nó được một nửa thì đột nhiên dừng lại, màn hình đen cũng chuyển thành màn hình màu trắng. Tô Dung nhận ra có điều bất thường, vội hỏi: “Sao thế? Chuyện gì xảy ra?”

Im lặng một lúc lâu, giọng nói máy móc rõ ràng, nhưng tốc độ nói cực nhanh, tiến hành báo cáo: “Đã kích hoạt từ khóa, bây giờ chuyển sang trạng thái ngủ đông, thời gian đếm ngược khởi động: 20 phút, 19 phút 59 giây, 19 phút 58 giây.”

Được rồi, còn nói mình không bị nhiễm vi-rút nữa, người ta đã âm thầm cài cho nó một từ khóa tắt máy. Tô Dung cũng chịu thua, nghe thấy thời gian đếm ngược khởi động càng không nói nên lời.

Trong lòng cô tự động hiện lên cửa sổ bật lên của máy tính - “Thời gian khởi động 20 phút, vượt xa 0,99% người dùng máy tính trên toàn quốc.”

Phải nói là khá buồn cười. Trí tuệ nhân tạo mạnh nhất cũng có tốc độ khởi động “mạnh nhất”.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô không cười nổi nữa.

Bởi vì toàn bộ phòng điều khiển bắt đầu nhấp nháy ánh đèn đỏ, một giọng điện tử khác hoàn toàn không giống với giọng của quản trị viên vừa nãy vang lên: “Có kẻ lạ xâm nhập, kích hoạt trạng thái báo động cao nhất! Có kẻ lạ xâm nhập, kích hoạt trạng thái báo động cao nhất!”

Toàn bộ trần nhà lật xuống, lộ ra vô số nòng súng dày đặc.

“Rắc!”

Họng súng di chuyển, nhắm thẳng vào Tô Dung. Gần như cùng lúc đó, đạn như mưa trút xuống, bắn thẳng vào cô, nhịp điệu dồn dập như muốn bắn cô thành tổ ong.

"Trụ trụ trụ trụ trụ trụ trụ!"

Trong tích tắc, Tô Dung co người vào một góc, lập tức kích hoạt chiếc vòng tay cô luôn đeo trên tay [Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa], kịp thời chống đỡ đợt tấn công này, cũng tạo ra một khu vực an toàn nhỏ hình tam giác cho mình.

Vốn dĩ trước đó cô còn nghĩ, nếu gặp nguy hiểm chiếc vòng tay này có thể kéo dài trong một giờ, đủ để cô chờ quản trị viên khởi động lại. Nhưng bây giờ ngay cả khi không cần động não, cô cũng biết chiếc [Vòng tay phỉ thúy chính nghĩa] sẽ chẳng thể giúp cô bình an vô sự vượt qua hai mươi phút chờ quản trị viên khởi động lại này. Tô Dung chỉ cầu mong rằng chiếc vòng tay có thể giúp cô chống đỡ được lâu hơn một chút.

Đây là một thế giới ảo, nếu thực sự quản trị viên đích thân xử lý cô, có lẽ bây giờ phòng điều khiển này đã có thể không còn tồn tại, cô hoàn toàn không thể có bất kỳ chỗ dung thân nào.

Nhưng đáng tiếc bây giờ đối phó với cô là "Nó", "Nó" tự cho là ẩn mình trong mạng internet dưới hình thức vi-rút một cách rất an toàn, quả thực là như vậy, nhưng họa phúc đi với nhau, điều này cũng khiến “Nó” bị hạn chế rất lớn.

Tức là "Nó" không thể vượt qua quản trị viên để điều khiển thế giới ảo này, ngay cả khi quản trị viên đã ngủ đông. Dù sao thì, bọn họ cũng là sản phẩm của thế giới này, chỉ có quản trị viên mới là tồn tại ở cấp độ cao hơn. Đây cũng là lý do tại sao "Nó" lại cố gắng ô nhiễm quản trị viên như vậy.

Ban đầu tưởng rằng mình ít nhất cũng có thể chống đỡ được một lúc, thế nhưng Tô Dung rõ ràng vẫn đánh giá thấp năng lực của "Nó", giây tiếp theo, bức tường sau lưng cô đã bị người ta đập vỡ từ bên ngoài.

Một tiếng "ầm" vang lên, nếu không phải Tô Dung phát hiện ra điều bất thường, nhanh tay nhanh mắt lao về phía trước né tránh, thì bây giờ có lẽ đã bị tường đè xuống đất không thể nhúc nhích.

Trước đó, cô còn phàn nàn rằng phòng điều khiển không đủ kiên cố, còn vì thế mà mừng thầm. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn phản tác lên chính mình. Bức tường không kiên cố mặc dù có thể tạo điều kiện thuận lợi cho cô, nhưng cũng có thể tạo điều kiện thuận lợi cho người khác.

Quay đầu nhìn lại, người đập vỡ bức tường rõ ràng là một người nhân bản bị lỗi. Anh ta không có mắt, hai hốc mắt đều trống rỗng. Nhưng toàn thân rất cao lớn, cao khoảng hai mét, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, tay còn cầm một cây búa lớn.

Dù Tô Dung đã cộng điểm nhiều lần nhưng khi nhìn thấy tên này, cô không khỏi rùng mình. Nếu chỉ 1 đấu 1, cô sẽ thử đánh nhau với anh ta. Rốt cuộc, cô đã cộng điểm rất nhiều lần, không phải chỉ khác biệt về thể hình là có thể đối phó được.

Nhưng bây giờ còn có súng máy ở trên đầu rình rập, nếu không phải lúc nãy cô né tránh kịp thời và đưa [Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa] lên đầu, thì giờ có lẽ đã bị bắn thành tổ ong rồi.

Nhưng hành động đó cũng khiến bức tường bảo vệ vốn có thời gian sử dụng là một giờ chỉ còn lại mười phút, đồng thời cũng nhỏ đi nhiều, chỉ đủ che cho cô như một tấm khiên lớn.

Bình Luận (0)
Comment