"Không lấy ra được" không có nghĩa là không có, có thể nguyên liệu cũng vô hình giống như thực khách, đều khiến cô không nhìn thấy được.
Con dao này có thể không cắt được những thứ nhìn thấy được, nhưng biết đâu lại cắt được những thứ không nhìn thấy được.
Vậy thì vấn đề duy nhất hiện tại là cô không dám để xe máy ở ngoài cửa, lỡ có ai đó trộm mất thì cô chỉ có thể khóc mà thôi. Quy tắc mười [Đừng làm mất xe máy của bạn và từ chối cho bất kỳ ai khác đi xe máy của bạn].
Có thể thấy, xe máy có thể bị người khác trộm mất, và sau khi bị trộm, thì điều tra viên sẽ gặp kết cục rất thảm. Cách tốt nhất để ngăn chặn việc xe máy bị trộm là phải luôn canh chừng, tuyệt đối không được vì bất kỳ lý do gì mà bị dụ đi chỗ khác.
Chiếc xe máy này cô cũng đã nghiên cứu qua, đúng là có chức năng khóa giống như những chiếc xe máy thông thường. Nhưng làm sao biết được cái khóa đó có tác dụng hay không, chưa kể cho dù có khóa xe máy không thể nổ máy được, nhưng người khác vẫn có thể ngồi lên được. Quy tắc cũng đã đặc biệt cấm cho người khác ngồi lên chiếc xe máy này.
Thật ra Tô Dung cảm thấy sương mù lớn như vậy, có lẽ toàn bộ thổ dân ở đây đều không thể rời đi, họ không hẳn là thực sự an tâm ở lại đây, mà là vì không thể đi nên mới phải ở lại sống tạm bợ.
Nếu vậy, họ có thể sẽ lập tức lấy xe máy của cô rồi rời khỏi vùng sương mù này, bỏ cô ở lại đây để thay thế những người canh giữ nơi này.
Vì vậy cô không thể đi, Tô Dung lịch sự hỏi: "Tôi có thể làm phiền anh vào bếp lấy thớt hoặc những thứ giống thớt ra đây không?"
Nghe cô nói vậy, đầu bếp Trương ngạc nhiên liếc cô một cái, không nói gì thêm, thực sự vào bếp dùng chân lấy một cái thớt ra.
Cô giả vờ dùng dao cắt từ đầu đến cuối trên thớt, bỏ qua cảm giác mình như một kẻ ngốc, tự tin nói: "Thế nào? Con dao này của chúng tôi cũng được đi?"
"Cũng khá tốt." Người đầu bếp gật đầu hài lòng.
Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy chỉ dẫn thông minh của xe máy phát ra thông báo: "Ting! Chúc mừng bạn đã nhận được một đánh giá tốt."
"Cảm ơn anh rất nhiều vì đánh giá tốt!" Cô lập tức cúi chào người đầu bếp, sau đó quay người rời đi. Lúc cách xa nhà hàng vài mét, qua lớp giấy cửa sổ ố vàng, cô lại có thể nhìn thấy những bóng người đang đan xen bên trong.
Họ dường như đang ăn mừng điều gì đó, cùng nhau nâng ly. Nếu Tô Dung đoán không nhầm thì đó là vì đầu bếp mới có được một con dao tốt. Tuy nhiên, có một điều đáng chú ý là bóng của đầu bếp không hề in xuống. Cũng không biết rốt cuộc ai là người, ai là ma.
Hai nhiệm vụ trước đã giúp cô đúc kết được một quy luật, nếu nhiệm vụ tiếp theo vẫn thế thì cô không cần phải tốn nhiều công sức để thoát khỏi quái đàm quy tắc này.
Tô Dung không có ý định phải dốc hết sức để tiêu diệt nguồn ô nhiễm, đây là quái đàm quy tắc do chính "Tập đoàn Tích Tắc" mở ra, cho dù có tiêu diệt được nguồn ô nhiễm thì phần thưởng nhận được cũng chỉ là phần thưởng nội bộ của họ, giống như lần trước cô nhận được "Ghim cài áo nhân viên ưu tú."
Dù sao sau khi ra ngoài, cô vẫn sẽ tống tiền Hạ Hành Chi một phen, hoàn toàn không cần quá để tâm đến phần thưởng từ việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm.
Tô Dung mở cốp xe lấy ra một trong hai kiện hàng. Đây cũng là một hộp bưu kiện hình vuông, nhưng rất lớn và khá nặng, không biết bên trong chứa thứ gì.
Khi nhìn thấy tờ phiếu đặt hàng, Tô Dung đã biết, bên trong đựng sách. Bởi vì địa điểm giao hàng là "Hiệu sách dành cho người khiếm thị." Nếu không nhầm thì sách dành cho người khiếm thị hình như được gọi là sách chữ nổi, trên đó có những chấm nhỏ lồi lên, giúp người khiếm thị có thể sờ và nhận biết chữ.
Cô ấừa định đóng cốp xe thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, ném kiện hàng trên tay trở lại, lấy ra kiện hàng còn lại.
Ngay sau khi đến quái đàm quy tắc này và biết được nhiệm vụ của mình, cô đã xem qua cả bốn hộp bưu kiện. Tô Dung dám chắc rằng lúc đó không có kiện hàng nào gửi đến "Tòa nhà 4, số 444."
Nhưng giờ đây, đơn hàng trên chiếc hộp bìa cứng hình vuông này lại ghi rõ 'tòa nhà 4, số 444'.
Cô cũng mình không thể trốn tránh quy tắc này, nhưng tại sao nó lại đột nhiên thay đổi? Nếu cô không nhầm thì địa chỉ trên hộp ban đầu phải là một trung tâm thương mại nào đó.
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Dung vẫn quyết định giao nốt đơn hàng hiệu sách đang cầm trên tay, để lại khó khăn cho cuối cùng. Có lẽ sau khi giao xong đơn hàng tiếp theo, ba tiếng đồng hồ sẽ trôi qua, lúc đó cô có thể gọi thêm một cuộc cho bộ phận chăm sóc khách hàng để hỏi tình hình.
'tòa nhà 4, số 444' này rõ ràng có vấn đề, nếu có thể tìm ra manh mối trước thì lúc mạo hiểm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bây giờ là tám giờ năm mươi lăm phút, để giao đơn hàng cho đầu bếp Trương và nhận được đánh giá tốt, cô đã mất khoảng một tiếng. Bây giờ chỉ còn ba tiếng nữa là đến mười hai giờ đêm, cô phải tranh thủ thời gian.
Cô nhập "hiệu sách dành cho người khiếm thị" vào bản đồ, bản đồ và yêu cầu của đơn hàng nhanh chóng hiện ra.
Thời gian giới hạn của đơn hàng là nửa tiếng, giao kiện hàng cho bà chủ Vương, quãng đường giao hàng là mười phút. Trong khi yêu cầu của đơn hàng là "Đọc một trong những cuốn sách trong kiện hàng và trả lời các câu hỏi liên quan đến cuốn sách của chủ hiệu sách."
Bắt đầu lên xe, Tô Dung phóng như bay đến hiệu sách, trong lòng cũng đang suy nghĩ xem mình nên làm thế nào. Cô chưa từng học chữ nổi, dù sao Tô Dung cũng chưa đạt đến mức học rộng tài cao, biết tuốt mọi thứ.
Mặc dù biết rằng quái đàm quy tắc này không thể bắt cô học chữ nổi thật, nhưng dù sao cô cũng phải suy nghĩ một chút. Nếu những người trong hiệu sách thực sự đều là người khiếm thị, thì cuốn sách trong kiện hàng chắc chắn không phải là thứ mà người sáng mắt có thể đọc được. Chẳng lẽ cô phải chọc mù mắt mình, rồi mới có thể vượt qua cửa ải này sao?
Tô Dung thở dài, nhìn màn sương mù dày đặc xung quanh, lòng càng muốn khám phá hơn. Cô không khỏi nghĩ, trong màn sương mù này rốt cuộc có bao nhiêu người kỳ lạ sống ở đây?