Nàng đặt cục thịt vào mắt, nhìn vào sách hai lần, thế nhưng vẫn không thấy gì.
Tô Dung nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bà chủ Vương, đối phương đang mỉm cười nhìn cô, nhắc nhở: "Cô và lão Lý vẫn có chỗ khác biệt."
Chỗ khác biệt?
Tô Dung chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể tìm ra hai điểm, một là ông Lý là người mù, hai là ông Lý là người chết. Nhưng cho dù là điểm nào cũng không phải thứ cô có thể bắt chước. Trừ khi đến lúc bất đắc dĩ, nếu không thì cô không thể vì một lần thông quan quái đàm mà tự chọc mù mắt mình.
Nếu như bà chủ Vương không nói dối, vậy thì cô không thể tự mình nhìn thấy nội dung trong sách, cô chỉ có thể dựa vào người khác đoán nội dung trong sách.
Thấy bà chủ Vương không có ý ngăn cản, chỉ đứng bên cạnh xem kịch vui. cô mới nhìn về phía ông Lý: "Ông Lý, ông thấy cuốn sách này có vấn đề gì không?"
Vừa rồi bà chủ Vương đã nói không thể để người khác thay mình đọc sách, vậy thì để người khác thay mình phát hiện vấn đề thì được đi?
Nhưng điều bất ngờ là, ông Lý đột nhiên trở nên cuồng nhiệt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thờ ơ trước đó, lớn tiếng nói: "Không có vấn đề gì! Những cuốn sách này hoàn toàn hoàn hảo, sẽ không có vấn đề gì xảy ra!"
Thoạt nghe, có lẽ những ai không hiểu rõ sẽ nghĩ rằng ông ta đang tham gia một tổ chức truyền giáo nào đó và bị tẩy não. Mặc dù sự thật có thể không khác là mấy.
Sau khi hét xong, ông ta vẫn chưa bình tĩnh lại, lẩm bẩm như bị ám ảnh: "Hoàn hảo, không có vấn đề gì cả, cuốn sách hoàn hảo, sẽ không có vấn đề gì cả..."
Nhìn ông ta như vậy, Tô Dung không chút do dự nói với ông chủ Vương đang hóng chuyện: "Vấn đề lớn nhất của cuốn sách này là không ai có thể đưa ra vấn đề."
Ngay cả một người tự tin như ông chủ Vương cũng phải câm nín trước lời nói của cô. Bà ta nhếch mép: "Đây là vấn đề gì chứ? Đây không phải là điều tốt sao?"
"Tất nhiên là không." Tô Dung nghiêm túc phản bác, "Chúng ta đọc sách để tiến bộ, một người làm sao có thể tiến bộ? Tất nhiên là phải nảy sinh vấn đề, sau đó giải quyết vấn đề. Cuốn sách này khiến người ta cảm thấy không có vấn đề gì, chẳng phải là nói lên rằng nội dung trên đó đều là những điều mà tất cả chúng ta đều có thể hiểu được sao? Mọi người đều có thể hiểu được, có thể thấy cuốn sách này nông cạn đến mức nào. Chúng ta không thể thông qua việc đọc cuốn sách này để nảy sinh vấn đề, tự nhiên cũng không có cách nào để tiến bộ, đây chẳng phải là vấn đề lớn nhất sao?"
Cô là thành viên đội tranh luận, còn dẫn dắt đội giành được nhiều chức vô địch. Thật sự rất giỏi trong việc cãi lý, tìm lỗi và đánh tráo khái niệm. Cô đã gán cho cụm từ "đưa ra vấn đề" và "tiến bộ" thành nghĩa tương đương nhau, điều này mới khiến cho những lời nói này có vẻ hợp lý.
Bà chủ Vương không ngờ rằng cô thực sự có thể đưa ra lời giải thích hợp lý, nhất thời không nói nên lời. Còn Tô Dung thì không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, cô cười toe toét hỏi: "Lời của tôi chắc cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ đi, bà cũng không nói là phải đưa ra câu trả lời hoàn hảo mà."
Nghe vậy, bà chủ Vương cũng không phản bác. Công bằng mà nói, mặc dù lời nói của Tô Dung có phần vô lý nhưng đúng là không sai. Chính vì những cuốn sách này quá hoàn hảo nên bà ta mới muốn xem liệu người khác có thể phát hiện ra vấn đề hay không. Bây giờ đối phương đã phát hiện ra rồi, còn đưa ra lời khuyên cho bà ta, thì tự nhiên bà ta cũng không tiện làm khó người ta nữa.
Tiếng chuông báo có đánh giá tốt vang lên vào giây tiếp theo. Cuối cùng Tô Dung cũng mỉm cười, nhưng cô không vội đi mà hỏi: "Bà có nghe nói đến 'tòa nhà 4, số 444' không?"
Nghe thấy câu này, vẻ mặt vốn điềm tĩnh của bà chủ Vương bỗng thay đổi, bà ta đánh giá Tô Dung từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Cô nhận được đơn hàng 'tòa nhà 4, số 444' à?"
Tô Dung bất lực gật đầu: "Đột nhiên lại thành đơn hàng này, tôi sắp phải đi rồi nên muốn hỏi trước tình hình một chút."
Bà chủ Vương tiếc nuối lắc đầu, sau khi Tô Dung trả lời câu hỏi của bà, bà không còn ác ý gì với cô nữa. Hay nói đúng hơn là không còn lý do gì để ác ý nữa.
Bà ta phẩy tay ra hiệu cho ông Lý về phòng trong trước, sau đó ngồi xuống chiếc ghế gần cửa: "Nói với cô cũng chẳng sao, thực ra 'tòa nhà 4, số 444' không phải chỉ một hộ dân nào đó trong sương mù này, mà là một loại người."
"Một loại người?" Ánh mắt Tô Dung lóe lên vẻ suy tư, cô truy hỏi: "Là loại người nào?"
Nhưng bà chủ Vương vừa mới khơi gợi sự tò mò của cô thì lại không muốn nói nữa: "Tôi không phải nhà từ thiện, muốn có manh mối thì cô phải đổi thứ gì đó với tôi chứ."
"Bà muốn gì?" Tô Dung hỏi, cô không mấy ngạc nhiên. Nếu đối phương thực sự trực tiếp đưa ra manh mối, cô mới phải nghi ngờ tính xác thực của manh mối đó.
Bà ta cũng chẳng lấp lửng, trực tiếp nói: "Tôi muốn cô dẫn tôi đi, hoặc cô cho tôi một đôi mắt cũng được."
Nghe bà ta nói vậy, Tô Dung mới biết mắt của ông Lý là đi đâu. Có lẽ là bị bà lão này cướp mất. Mà đôi mắt sáng ngời của bà chủ Vương cũng chưa chắc là của bà ta, biết đâu bà ta đã đổi mắt của người khác.
Đương nhiên cô không thể đưa mắt cho bà ta, còn dẫn bà ta đi thì lại càng không được. Quy tắc số sáu [Không được nhận bất kỳ thứ gì của khách hàng], không cần nghĩ cũng biết, con người chắc chắn cũng nằm trong danh sách "thứ gì đó." Dẫn người đi cũng giống như mang đồ đi, đều thuộc hành vi vi phạm quy tắc.
Cũng như Tô Dung đã nghĩ trước đó, những dân địa phương trong sương mù này quả nhiên không thể rời đi. Chỉ có những người có xe máy như họ mới có thể rời đi.
Tô Dung lại nhớ đến [Hoa Mặt Trời], có lẽ trong quái đàm quy tắc này đạo cụ quái đàm này là đạo cụ đứng đầu, tất cả những dân địa phương đều khao khát nó.
Nếu cô có 【Hoa Mặt Trời】 trong tay thì đừng nói tới việc lấy được một chút thông tin về "Tòa 4 số 444", ngay cả khi cô muốn thoát khỏi quái đàm quy tắc này thì sợ rằng cũng có không ít người sẽ chen chúc giúp đỡ.