Hình như vấn đề không chỉ là hai người nói chuyện với nhau mà còn là đi cùng nhau nữa sao? Tô Dung suy ngẫm về hàm ý ẩn chứa trong lời nói của anh ta, cố tỏ vẻ khó xử: "Tôi vẫn thích đi một mình hơn, anh..."
Cô chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã thay đổi sắc mặt, biểu cảm trở nên dữ tợn: "Ý cô là, cô định để mặc tôi lạc đường trong sương mù sao?"
Nhìn vẻ mặt đó của anh ta, Tô Dung biết mình sắp giẫm phải bom rồi, cô lập tức đổi giọng: "Sao lại thế? Tôi đâu có nghĩ vậy. Chỉ là tôi còn công việc phải làm, không tiện đưa anh đi. Hay anh cứ ở đây đợi, tôi làm xong việc sẽ tới tìm anh?"
Tìm á, không đời nào, làm xong việc cô sẽ nhanh chóng quay về công ty để bàn giao nhiệm vụ. Tô Dung chưa bao giờ có nguyên tắc giữ lời hứa, cô chỉ làm những việc có lợi cho mình.
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt của người đàn ông bỗng chốc hiền hòa trở lại, trông có vẻ hơi thần kinh: "Không cần lo, tôi sẽ đi theo cô, sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cô đâu."
Rõ ràng là anh ta định bám lấy mình, Tô Dung cau mày. Cô không thể dùng vũ lực với anh ta, trước đó bà chủ Vương đã nói "Trong sương mù, 'kẻ điên' mới là thứ đáng sợ nhất." Mặc dù cô không biết cụ thể bà ta muốn ám chỉ điều gì, nhưng sự đáng sợ ở đây chắc chắn không chỉ là họ có thể tùy ý đi lại trong sương mù.
Tô Dung lấy ra 【 Gương cô gái tự luyến】, giả vờ soi gương nhưng thực chất là soi người đàn ông. Kết quả không ngoài dự đoán, anh ta vẫn tỉnh bơ như không, còn tò mò hỏi cô: "Cô soi gương làm gì thế?"
"Tôi thấy trên mặt có thứ gì đó, lấy gương ra xem một chút." Tô Dung cười trừ cho qua chuyện, rồi tiếp tục nghĩ cách ứng phó.
Thật ra lúc này cô có một cách rất đơn giản, đó là dùng 【 Thời gian tuyệt đối】, trực tiếp dừng thời gian năm phút, năm phút này trời cao đất rộng, đủ cho cô bỏ chạy.
Nhưng nếu tên này thực sự là "kẻ điên" thì theo lời bà chủ Vương, bọn họ sẽ không ngừng bị cô hấp dẫn, trốn được tên này cũng không trốn được tên khác. Phải biết rằng kỹ năng của đạo cụ này, trong một quái đàm quy tắc chỉ có thể dùng một lần.
Chẳng lẽ không thể thoát khỏi đối phương sao?
Không, Tô Dung biết chắc là có cách, chỉ là nhất thời cô chưa nghĩ ra thôi. Cô lại nhớ lại quy tắc một lần nữa, đọc kỹ từng điều trong lòng.
Cô nhanh chóng tìm thấy quy tắc thứ bảy [Sau khi giúp đỡ khách hàng, khách hàng sẽ đánh giá tốt. Nếu họ không đánh giá, có thể gọi điện đến đường dây nóng để báo cáo khách hàng đó].
Nửa sau của quy tắc này là sai, ngay cả khi khách hàng không đánh giá tốt, cũng không thể gọi điện để báo cáo họ. Trước đây, cô không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu việc giúp đỡ khách hàng không có tác dụng gì, tại sao lại phải đề cập đến điều này?
Chắc chắn không phải chỉ để lừa người khác, lừa điều tra viên giúp đỡ để được đánh giá tốt, sau đó báo cáo họ khi họ không đánh giá tốt? Chỉ cần có một chút đầu óc thì không ai có thể đi báo cáo khách hàng.
Giả sử việc giúp đỡ thật sự có tác dụng, Nhưng mục đích của việc này không phải là để khách hàng đưa ra đánh giá tích cực, mà là để "kẻ điên" rời khỏi thì sao?
Ý tưởng này nghe có vẻ khả thi với Tô Dung, đôi mắt cô lập tức bừng sáng nhưng rồi lại nhanh chóng tối sầm xuống. Người đàn ông này luôn muốn cô đưa anh ta đi, rõ ràng là anh ta muốn tìm sự giúp đỡ ở đây. Nhưng vấn đề là cô không dám đưa anh ta đi, vì vậy cô mới phải ở đây suy nghĩ đối sách!
Suy nghĩ lại những gì anh ta vừa nói, khi gặp cô, anh ta đã nói rằng hy vọng cô có thể đưa anh ta về. Lúc đó, cô nghĩ anh ta muốn cô đưa anh ta trở về "Công ty chuyển phát nhanh Tích tắc", nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ta có thể chỉ muốn về nhà của mình?
Ít nhất thì Tô Dung có thể hiểu theo cách đó, chỉ cần đưa anh ta đến đó, coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Nếu lúc đó anh ta vẫn không chịu rời đi, cô chỉ còn cách sử dụng 【Thời gian tuyệt đối】.
Vậy nhà của người đàn ông đó ở đâu? Ai cũng biết, nhà của "kẻ điên" là "tòa nhà 4, số 444."
Nghĩ đến đây, cô thở dài, mỉm cười nói với anh ta: "Đi thôi, chúng ta về nhà ngay bây giờ."
Thấy cô đồng ý, người đàn ông lập tức vui mừng: "Được!"
Mặc dù nói vậy có vẻ hơi xúc phạm anh ta, nhưng Tô Dung vẫn thấy anh chàng này có nét gì đó kỳ lạ giống với Tạ Kha Kha. Giống ở chỗ cả hai có vẻ đều không thông minh cho lắm.
Nhưng rõ ràng người đàn ông này không phải dạng vừa. Tô Dung lái xe theo chỉ dẫn đến "Tòa nhà 4, số 444." Suốt chặng đường, người đàn ông đều đi theo cô, không làm gì cả, chỉ có ánh mắt thèm khát cứ như giòi bọ đeo bám trên người cô, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
May là Tô Dung chẳng quan tâm đến điều đó. Sau khi cả hai dừng xe, cô chỉ vào trung tâm thương mại đang sừng sững trong màn sương mù trước mặt anh ta, nói: "Tôi đã đưa anh đến nơi rồi, anh có thể đi được rồi."
"Tại sao tôi phải đi?" Người đàn ông tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng sắc mặt lại trở nên u ám, hệt như thể nếu Tô Dung trả lời không hay thì anh ta sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Tuy nhiên, Tô Dung không hề hoảng sợ, cô kiên nhẫn nói: "Là anh nói muốn quay về đúng không? Đây chính là nơi anh muốn quay về, tôi đã giúp anh rồi, anh không thể lấy oán báo ân được."
Nói "lấy oán báo ân" với một người đã hoàn toàn bị ô nhiễm rõ ràng là hơi viển vông. Tuy nhiên, nghĩ đến nội dung trong quy tắc, Tô Dung vẫn muốn thử một lần.
Cô liếc nhìn hệ thống định vị thông minh trên xe máy, xác nhận mục tiêu nhiệm vụ đang ở trong siêu thị này, rồi mới tiếp tục nói với người đàn ông: "Anh có biết Trương Lập Chí không?"
Người đàn ông đang lẩm bẩm "không thể lấy oán trả ơn", nghe thấy lời của Tô Dung, bỗng nở một nụ cười: "Tôi quen anh ta, cô có cần tôi giúp tìm anh ta không?"
“Không cần.” Tô Dung cũng cười trả lời. Nếu nói cô giúp anh ta thì anh ta sẽ không còn bám theo cô nữa. Còn bây giờ để anh ta giúp cô cô phải chịu ơn anh ta. Do đó, Tô Dung đương nhiên sẽ không để anh ta giúp đỡ.