Bị cô thuyết phục một hồi, ủy viên vệ sinh không nhịn được cười, gật đầu: "Được rồi, nếu cậu nhất quyết muốn giúp thì mai tan học đến tìm tôi là được."
"Cảm ơn đại ân đại đức của ủy viên vệ sinh!" Tô Dung lập tức cảm ơn, sau đó hài lòng trở về chỗ ngồi.
Vài điều tra viên ngồi cạnh chỗ cô vẫn chưa đi, với thính lực của họ thì đều nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi. Số 32 vừa thấy cô quay lại thì lập tức nói: "Đưa tôi theo với, đưa tôi theo với, tôi cũng có thể giúp tìm manh mối!"
Đều là điều tra viên, làm sao anh ta không biết trong ký túc xá của nhân viên, trong văn phòng làm việc có rất nhiều manh mối chứ. Từ một góc nhìn khác, thường có thể nhìn thấy những thứ mà góc nhìn của điều tra viên không nhìn thấy được.
Vì Tô Dung đã tìm ra cách, vậy nếu có thể thì anh ta đương nhiên cũng muốn mình được đi cùng
Tô Dung nhún vai thờ ơ: "Tôi không quan tâm, dù sao thì người quyết định chuyện này cũng không phải tôi. Ngày mai anh có thể ở lại, rồi hỏi ủy viên vệ sinh là được. Nhìn vẻ mặt của cậu ta thì có vẻ như không có hạn chế nào, nhưng tôi không tiện tự tiện quyết định thay cậu ta. Anh biết đấy, không dễ để cải thiện thiện cảm của người địa phương.”
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu đồng cảm. Cải thiện thiện cảm của dân địa phương là một việc rất quan trọng, dân địa phương được sử dụng tốt chính là một vũ khí lợi hại. Nhưng đến phút cuối cùng, bạn cũng không biết mình có sử dụng tốt hay không. Vì vậy hãy cố gắng nâng cao thiện cảm, như vậy thì dù đối phương không giúp đỡ, ít nhất cũng không gây hại.
Đừng nghĩ rằng dân địa phương chỉ là những người bình thường mà có thể coi thường họ. Trên thực tế, nếu họ muốn gây rối, họ có quá nhiều cách để làm điều đó. Vì vậy, hầu hết các điều tra viên đều không muốn làm tổn thương dân địa phương, và nếu làm tổn thương, họ sẽ cố gắng loại bỏ hoàn toàn mà không để lại dấu vết.
Số 32 đồng ý, cũng không dây dưa nữa, "Được, có câu này của cô là đủ rồi. Thế thì bốn đứa bọn tôi đi trước nhé, hai cô trực nhật cẩn thận nhé. Đến giờ ăn bốn đứa tôi tiện thể sẽ phân ai đi đâu để thăm dò manh mối?"
Nói rồi, anh ta dẫn theo ba người kia rời đi, chỉ còn lại Tô Dung và số 15 ở lại. Số 15 thở dài, cầm chổi bắt đầu quét nhà. Tô Dung thì cầm giẻ lau bảng.
Sáu giờ vốn là thời điểm rất dễ đói, các bạn trong lớp nhanh chóng rời đi. Chẳng mấy chốc, trong lớp chỉ còn lại hai người họ.
Quét dọn sạch sẽ sàn nhà, đồ đạc trên bàn cũng được cất vào trong hộc bàn. Sau đó hai người tập hợp ở bục giảng, mỗi người lấy ra một tờ giấy ghi quy tắc. Đây là tờ giấy mà lúc nãy hai người tìm thấy khi đang quét dọn.
Cả hai tờ giấy này đều không có ích gì cả. Một tờ nói "Học sinh không được sử dụng tài sản công cộng một cách tùy tiện", tờ kia nói "Phải trả lời câu hỏi của giáo viên trong lớp học."
Tờ đầu tiên không cần phải bàn cãi, nhưng cái sau lại có một vấn đề đáng chú ý.
Quy tắc này không nhấn mạnh việc phải trả lời đúng. Nghĩa là nếu giáo viên hỏi, việc trả lời đúng hay không chỉ là phụ, việc trả lời câu hỏi mới là chính. Ai đó im lặng và giả vờ không nghe thấy sẽ bị trừng phạt theo quy định.
Tô Dung đột nhiên nhìn về bán giáo viên, trầm ngâm hỏi: "Hộp phấn trên bàn này chúng ta có phải cất không?"
Mặc dù cô đang hỏi nhưng lại dùng ngữ điệu khẳng định. Theo yêu cầu của ủy viên vệ sinh, tất cả mọi thứ trên bàn đều phải cất đi, vậy thì chắc chắn những thứ trên bàn giáo viên cũng phải cất đi.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, bàn giáo viên của trường không giống với thiết kế của trường bình thường. Bàn giáo viên của trường bình thường đều có ngăn kéo, có cái còn có đến mấy ngăn kéo.
Nhưng bàn giáo viên ở đây không phải như vậy, nó giống như một chiếc bàn bình thường, chỉ có một lớp bên dưới không có thiết kế ngăn kéo hay hộc bàn nào cả.
Nhưng nếu để đồ trên mặt bàn xuống đất thì sẽ giống như mình tạo ra rác vậy, chắc chắn là không được.
Cô gái tóc ngắn số 15 nhìn theo ánh mắt của cô, cũng rất nhanh nhận ra điều này. Sau khi suy nghĩ một chút, cô ấy đề xuất: "Hay là chúng ta mang thẳng đồ trên bàn giáo viên về nhà luôn đi, cùng lắm thì sáng mai đến sớm hơn một chút, lúc đó mang đồ đi trả lại là được."
Nếu không có quy tắc vừa phát hiện ra thì đây quả là một đề xuất không tồi. Nhưng vì đã có quy tắc, nên đề xuất này không thể thành hiện thực: “Quy tắc ghi rõ, [không được tùy tiện sử dụng tài sản công]. Việc chúng ta mang phấn về ký túc xá hẳn thuộc phạm vi của quy tắc này."
Đúng là vậy, nghe cô nhắc nhở, số 15 cũng lập tức nhớ ra. Đúng rồi, vì đây là quy tắc mới nhận được nên cô ấy nhất thời chưa thể ghi nhớ trong lòng, sử dụng thành thạo.
Ngay sau đó, cô ấy cau mày: “Vậy chúng ta phải làm sao? Nhét những viên phấn này vào hộc bàn của mình thì sao?”"
Ý tưởng này cũng không tệ, nhưng với điều kiện, ngày mai người đầu tiên đến lớp nhất định phải là điều tra viên. Hơn nữa, xung quanh tuyệt đối không được có dân địa phương nào. Như vậy, mới có thể đặt hộp phấn trở lại vị trí cũ.
Còn nếu dân địa phương đến lớp trước, Tô Dung dám chắc việc họ nhét phấn vào hộc bàn của mình sẽ bị tố cáo. Lý do tố cáo đương nhiên là lấy tài sản công, nhất định sẽ bị phạt.
Nếu nhét phấn vào hộc bàn của người khác, thì lý do tố cáo là cố tình vu khống người khác. Dù sao thì cũng có camera, chuyện này chỉ dựa vào lời nói suông. Nếu đối phương là người bị hại không hài lòng, thì đó là lỗi của họ. Dù sao thì họ cũng tự ý làm như vậy, mặc dù là vì danh dự vệ sinh của lớp.
Vẫn còn nhiều rắc rối.
Quân tử không bao giờ đứng dưới bức tường nguy hiểm, Tô Dung không có ý định làm việc ngu ngốc này. Cô đã nghĩ ra một cáchg: "Bây giờ còn có giáo viên của các lớp khác ở đây, tôi có thể đi tìm họ để nhờ giúp đỡ. Quy tắc nói [ học sinh không được sử dụng tài sản công cộng một cách tự ý ], nhưng không nói rằng giáo viên không được."
Cô vừa nói xong cách làm, quả nhiên nhận được sự ủng hộ của số 15. Chỉ có điều số 15 còn hơi lo lắng một vấn đề: "Liệu thầy cô có chịu giúp chúng ta không? Thầy cô chỉ mong chúng ta xảy ra chuyện thôi chứ?"