Cô không nói dối, ngày hôm qua Tô Dung thực sự đã sử dụng rất nhiều đạo cụ quái đàm. [Ví sinh tiền] đựng đạo cụ quái đàm, [Vòng tay chính nghĩa siêu công lý] dùng để khiên các điều tra viên trong giờ tự học buổi tối, [Đèn ngôi sao] dùng để xua tan sương mù, [Thuật dịch chuyển dưới nước] dùng để né tránh dân địa phương dai như đỉa...
Ngoài ra, cô còn cố gắng sử dụng hai đạo cụ là 【Xẻng phệ linh】, 【Gương cô gái tự luyến】, mặc dù không thực sự sử dụng nhưng cũng đã lấy ra để cố gắng sử dụng, chỉ là không thành công thôi, cũng không chắc có tính hay không.
Nhưng cho dù không tính hai đạo cụ này thì cô cũng đã sử dụng rất nhiều đạo cụ quái đàm, mà điều này đã đủ để chứng minh quan điểm của cô.
Quả nhiên, khi nghe cô nói mình đã sử dụng bốn năm đạo cụ, có vài người đã lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, đã hiểu ra ý đồ khi cô nói những lời này.
Nhưng nhiều người hơn lại tỏ ra kinh ngạc.
Vào ngày đầu tiên đến với quái đàm quy tắc đã sử dụng bốn năm đạo cụ, đây là khái niệm gì? Điều này chứng tỏ Tô Dung tuyệt đối không chỉ có bốn năm đạo cụ quái đàm này trong tay, thậm chí cho dù loại trừ các đạo cụ dùng một lần, thì đạo cụ quái đàm cô có thể thường xuyên sử dụng cũng phải trên năm cái. Nếu không, tuyệt đối cô không thể sử dụng phung phí như vậy, cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy!
Có thể sở hữu nhiều đạo cụ quái đàm như vậy cũng chứng tỏ năng lực của người này tuyệt đối không tầm thường, hơn nữa chắc chắn là một điều tra viên tinh anh. Nghĩ đến đây, mọi người lại coi trọng thêm vài phần lời nói của cô khi nãy, rốt cuộc thì lời của người giỏi nói ra vẫn có tỷ lệ chính xác cao hơn lời của người vô danh.
Sau khi cho mọi người vài giây để bình tĩnh, Tô Dung tiếp tục nói: "Nếu như theo như mọi người nói là do sử dụng đạo cụ quái đàm nên chúng ta mới thành ra thế này. Vậy thì hôm qua tôi đã sử dụng rất nhiều đạo cụ quái đàm, lẽ ra dù không phải là người có trạng thái tệ nhất thì cũng phải ở trong nhóm yếu nhất. Nhưng bây giờ tôi vẫn khỏe mạnh như thường, đâu có chuyện gì?"
Sau khi tạm thời bị sốc trong chốc lát, mọi người cũng đều nghĩ tới lý lẽ này. Đúng như Tô Dung nói, nếu đạo cụ quái đàm có vấn đề thì những người sử dụng nhiều đạo cụ quái đàm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn. Nhưng Tô Dung lại không bị ảnh hưởng nhiều, điều này hoàn toàn có thể bác bỏ lập luận trước đó.
"Cậu, cậu nói đúng!" Số 23- người đầu tiên đưa ra giả thuyết đạo cụ quái đàm có lẽ chính là hung thủ khiến họ suy yếu đã nhanh chóng đồng ý với quan điểm của Tô Dung, "Tôi có thể... có thể là đã đoán, đoán sai rồi."
Cô ấy là một người biết sai thì sửa, ban đầu cô ấy đột nhiên nghĩ ra đáp án đó, càng nghĩ càng thấy đúng nên mới nhịn không được mà nói ra. Nhưng sau khi nghe Tô Dung nói, cô ấy biết mình đã sai. Cô và Tô Dung học cùng lớp nên đương nhiên biết Tô Dung không nói dối, hôm qua cô thực sự đã sử dụng khá nhiều đạo cụ quái đàm.
"Hôm qua tôi cũng sử dụng bốn đạo cụ quái đàm, trạng thái cũng không có vấn đề gì." Lúc này, một chàng trai nước ngoài khác có trạng thái kém hơn Tô Dung một chút nhưng vẫn ổn đã lên tiếng, "Đừng cố gắng nữa, đây rõ ràng là một suy nghĩ sai."
Khi thấy có một người cũng đã sử dụng nhiều đạo cụ quái đàm như vậy, mọi người vừa cảm thán không hổ danh là [Quái đàm quy tắc cố định] cuối cùng, đúng là nơi tụ họp của những người mạnh. Vừa gật đầu lia lịa, xóa bỏ suy nghĩ này.
Nhưng ngay sau đó, họ lại chán nản, nếu đạo cụ quái đàm thực sự có vấn đề, thì nhiều nhất là họ không thể sử dụng đạo cụ quái đàm trong [Quái đàm quy tắc cố định] này. Nhưng bây giờ tuy có thể sử dụng đạo cụ quái đàm rồi, nhưng ‘thanh gương’ treo trên đầu họ vẫn không hề rơi xuống. Điều này khiến mọi người không khỏi ăn không ngon, ngủ không yên.
Sau cùng, vẫn chưa biết lý do, nghĩa là ngày mai họ rất có thể sẽ lặp lại vết xe đổ. Không sử dụng đạo cụ quái đàm chỉ làm tăng khả năng tử vong, trong khi không biết lý do suy yếu sẽ dẫn đến cái kết chắc chắn sẽ tử vong. So sánh hai trường hợp, ngay cả những điều tra viên trước đây than khóc rằng không thể sử dụng đạo cụ quái đàm, bây giờ cũng không thể không nghĩ rằng, còn không bằng đạo cụ quái đàm có vấn đề.
"Rốt cuộc tại sao chúng ta lại trở thành như thế này?" Một tiếng than khóc khác vang lên, "Đi học? Tự học buổi tối? Nhưng đây đều là những việc phải làm mà! Cũng không thể là ăn cơm có vấn đề đi?"
Người này vừa nói ra lời này, mấy người đang ăn cơm bỗng chốc không nuốt trôi nổi nữa. Nếu thực sự là ăn cơm có vấn đề, vậy thì hành động đang ăn cơm của họ bây giờ chẳng khác nào tự sát mãn tính?
Nhưng họ suy nghĩ kỹ một chút, rồi nhanh chóng hiểu ra, điều này hoàn toàn không thể. Mặc dù không thể nói ăn cơm là nhu yếu phẩm, mấy ngày không ăn cơm cũng không chết người. Nhưng trong quy tắc quái đàm, đừng nói là mấy ngày, chỉ cần một ngày không ăn cơm, e rằng điều tra viên sẽ chết ngay trong ngày hôm đó. Xét về một khía cạnh nào đó, điều này cũng giống như hít thở vậy, đều là những việc phải làm, "Nó" đương nhiên không thể động tay động chân vào những việc này.
Giống như tất cả mọi người, Tô Dung cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Cô đồng ý với những gì người lớp 6 nói, trong những việc họ làm ngày hôm qua, có việc nào không cần làm nhưng mọi người đều đã làm không?
"Hay là trước tiên thảo luận vấn đề khác." Thấy đám đông có chút xôn xao, cảm xúc tiêu cực đang gia tăng, số 10 dứt khoát đứng ra kiểm soát tình hình, "Chúng ta cố nghĩ cũng không nghĩ ra được vấn đề này, chi bằng hãy dành cho mình một chút thời gian, tiếp theo khám phá vấn đề khác. Nếu vẫn tiếp tục vấn đề này, thời gian ăn sáng của chúng ta sẽ trôi qua mất. Mọi người hẳn còn khá nhiều thắc mắc về ngày hôm qua đúng không, bây giờ chúng ta có thể giải đáp cho nhau."
Mọi người cũng không phải là không hiểu chuyện, nghe cô ấy nói vậy cũng thấy có lý. Điều tra viên mà, vốn rất giỏi trong việc tạm thời gác lại vấn đề sang một bên. Nếu mỗi vấn đề đều cần họ phải nghĩ ra, rồi lập tức dốc hết sức để tìm câu trả lời, thì e rằng bây giờ chẳng còn mấy điều tra viên có thể sống sót.