Mặc dù hiểu rằng điều này thực sự không công bằng với một số người, nhưng cũng giống như quái đàm quy tắc vậy, cho dù có tiêu chuẩn công bằng, thì làm sao có thể thực sự công bằng với tất cả mọi người được?
Cô cũng có lòng riêng, tất nhiên là phải lo cho mình trước. Còn những thứ khác, để sau hãy tính, hiện tại cô vẫn chưa chắc có thể tiêu diệt được nguồn ô nhiễm cuối cùng này.
Tô Dung lắc đầu, dừng lại: "Chạy thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, hay là chúng ta nghĩ xem rốt cuộc chúng ta đang gặp phải chuyện gì đi."
"Tôi, chúng ta cứ từ từ chạy, dù thế nào cũng sẽ, chạy hết mười vòng." Số 23 lắp bắp không muốn dừng lại, nhưng cũng chạy chậm lại, "Hay là chúng ta cứ tiếp tục chạy, vừa chạy vừa nghĩ xem là làm thế. . . thế nào?"
Số 10 kéo cô ấy lại, có chút tức giận nói: "Sao lúc này cậu lại hồ đồ thế? Rõ ràng là cửa ải này đang nhắm vào chúng ta. Nếu cứ chạy thế này, chúng ta chắc chắn sẽ là những người hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Mà để nhắm vào chúng ta, những người hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng chắc chắn sẽ bị phạt."
Nghe vậy, số 23 cũng nhận ra mình đã phạm sai lầm. Nếu không tìm ra sự thật, dù họ có chạy hay không thì cũng đều bị phạt. Đã vậy, chi bằng tạm dừng lại một chút để tập trung suy nghĩ.
Cô ấy gõ gõ vào đầu mình, vẻ mặt bực bội: "Tôi, tôi nghi là mình bị ô nhiễm... hơi nặng rồi... Để tôi nghĩ xem, hay là tôi uống viên thuốc đi."
Số 23 hiểu về bản thân mình, cô ấy không ngu ngốc, nếu không cô ấy sẽ không thể tham gia vào quái đàm cuối cùng này. Điều này thực sự không khó để suy nghĩ, nhưng cô ấy lại không nghĩ ra. Thậm chí cô ấy còn là người có tình trạng tốt nhất trong số mọi người, cho nên lúc này mới cảm thấy mình bị ô nhiễm.
Nghe xong, số 10 do dự một chút: "Tôi nghĩ có thể, nhưng thực tế là bây giờ cậu còn không biết mình bị ô nhiễm như thế nào. Viên thuốc chỉ có thể dùng một lần, nếu bị tái nhiễm sau đó sẽ rắc rối."
." . . Nói thế cũng đúng." Số 23 nản lòng cúi đầu: "Vậy sau này, tôi sẽ theo sát vậu, hiện tại dường như ô nhiễm chỉ làm tôi trở nên không quá thông minh."
Trong lúc họ đang nói chuyện, những người khác đang thảo luận về tình hình hiện tại của họ. Ngay cả khi ở trong quái đàm quy tắc, cũng không thể vô duyên vô cớ tấn công bọn họ, nhất định có thứ gì đó.
"Có khả năng là cái còi đó không?" Số 21 cao lớ hỏi: "Cái thứ đó làm tai tôi đau, tôi nghi ngờ có thể là do nó."
“Tai của tôi cũng đau , nếu vậy thì có lẽ đúng là do cái còi. Nhưng mà nó đã khiến chúng ta thành ra như thế này bằng cách nào? Qua màng nhĩ... sóng âm tấn công và làm rối loạn tứ chi của chúng ta sao?” Số 15 nửa đùa nửa thật nói.
Cô ấy xác nhận lời của số 21 chắc chắn là do cái còi rồi. Mọi người đều đã trải qua rất nhiều quái đàm quy tắc, chỉ cần một chút là có thể nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.
Không thể nào tự nhiên mà màng nhĩ lại đau được, ngay cả khi tiếng còi đó rất chói tai thì cũng không nên như vậy. Cơn đau nhói đó rất có thể là lời cảnh báo của quái đàm quy tắc dành cho họ, cho họ biết rằng vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng lại có thêm một vấn đề, chính là cho dù biết rằng cái còi của giáo viên thể dục là thứ gây ra chuyện này, nhưng nếu không biết tác dụng cụ thể của nó thì họ cũng không thể tìm ra cách giải quyết. Cũng không thể đích thân tìm đến thầy giáo thể dục, rồi nhờ hắn thu hồi phép thuật được đi?
"Ảo ảnh." Bỗng nhiên, Tô Dung vừa xoa ngón út vừa khẳng định.
Vừa nãy, hai người kia đều nói rằng màng nhĩ bị đau nhói, nhưng cô lại cảm thấy có chỗ khác cũng đau. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là 【 nhẫn cảnh tỉnh 】 đã nhắc nhở cô cùng lúc, chỉ vì tai đau nên cô đã bỏ qua cơn đau ở ngón út, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
"Cậu có chắc không?" Số 32 đẩy kính lên, nhìn cô hỏi.
Tô Dung gật đầu, nhưng cũng không nói chắc chắn: "Nên là vậy, nhưng tôi không có bằng chứng xác thực, nếu các cậu có đạo cụ nào kiểm tra được đây có phải ảo cảnh không thì có thể dùng thử."
"Tôi có." Nghe vậy, số 10 lập tức lấy ra một chiếc gương, soi vào mình, đồng thời giới thiệu, "Đây là 【Gương ảo cảnh】, một trong những năng lực của nó là kiểm tra người trong gương có đang ở trong ảo cảnh hay không. Nếu có thì hình ảnh sẽ bị biến dạng."
Nói xong, nhìn khuôn mặt méo mó trong gương, cô ấy nhún vai: "Xem ra số 34 nói đúng rồi."
Xác nhận được suy đoán của mình, Tô Dung mới tiếp tục nói: "Vậy tiếng còi thổi một lần khiến chúng ta rơi vào ảo cảnh, có phải thổi thêm một lần nữa sẽ giúp chúng ta tỉnh táo lại không?"
Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, vì trong quy tắc không đề cập đến nội dung của cửa ải này, cũng không có gợi ý đặc biệt nào, vậy thì phương pháp phá ải chắc chắn nằm trong ảo cảnh. Và tiếng còi gây ra ảo cảnh chính là đạo cụ có khả năng phá giải nhất.
Số 10 có suy nghĩ khác, nhưng không phản bác Tô Dung, chỉ đề nghị: "Vậy thế này nhé, cậu đi tìm thầy thể dục, tôi đi hỏi những điều tra viên khác đang chạy bộ."
"Được." Tô Dung không có ý kiến, hoặc có thể nói là rất hợp ý cô. Dù sao thì cô cũng chỉ tùy tiện đoán mò, khả năng thành công chỉ có 50%. Nếu đối phương có ý tưởng khác thì đương nhiên là tốt nhất.
Vì chỉ cần một người đi tìm giáo viên thể dục nên những người khác không đi cùng Tô Dung mà rủ nhau đến tìm hiểu tình hình ở lớp mình hoặc các lớp khác từ những dân địa phương.
Còn Tô Dung thì đến trước mặt giáo viên thể dục: "Thầy ơi, cái còi của thầy đẹp quá, vừa rồi thổi cũng to nữa."
Cô không nói mục đích của mình ngay lập tức, mà thay vào đó sử dụng phương pháp khen ngợi vòng vo để từ từ đạt được mục tiêu. Trên thực tế, chỉ cần coi đối phương như một con người, người bình thường không thể nói trực tiếp về mục đích của mình.
Luôn có rất nhiều người ngốc không coi dân địa phương như con người, đặc biệt là dân địa phương trong ảo cảnh. Nhưng loại người ngốc đó cũng không thể xuất hiện ở "Trường Trung học số 13" được.
"Em đã chạy xong chưa?" Giáo viên thể dục không chút khách khí hỏi.
Tô Dung cũng không mất bình tĩnh, ngượng ngùng trả lời: "Chân em hơi đau, em muốn nghỉ một chút. Nhưng em chắc chắn sẽ chạy xong mười vòng, thầy yên tâm đi ạ!"