"Chúng tôi đã biết rồi." Tô Dung gật đầu. Trong lúc trò chuyện, chuông báo chuẩn bị vào lớp vang lên, bọn họ sắp bắt đầu tiết học.
Quả nhiên như Tạ Kha Kha nói, giáo viên gõ vào bức hình trên màn hình, ôn hòa nói với mọi người: "Vì các em đều là học sinh mới, nên nhiệm vụ trong tiết mỹ thuật hôm nay chính là sao chép bức hình này, bút vẽ, giấy và hình ảnh, tôi đã đặt sẵn trên bàn của các em rồi. Bây giờ hãy bắt đầu nào, sau khi vẽ xong, nộp bài cho tôi xem, nếu đạt yêu cầu thì có thể tan học."
Nếu không vượt qua thì sẽ thế nào, người này không nói, nhưng cũng không cần nói. Mọi người đều ngầm hiểu , nếu vượt qua thì được tan học, vậy thì mãi không vượt qua thì đương nhiên mãi không được tan học.
"Ý, ý ‘đạt yêu cầu’ của hắn là là..." Biểu cảm của số 23 không được đẹp lắm, do dự hỏi: "Là ý chúng ta phải vẽ cho giống hoàn toàn sao?"
Thấy cô ấy nhanh chóng phát hiện ra điểm này, Tô Dung rốt cuộc nhận ra cô ấy đã khôi phục lại lý trí rồi. Quả nhiên điều tra viên có thể đến "Trường trung học số 13" này đều không phải dạng vừa, chỉ không biết số 32 rốt cuộc đã làm sao mà khiến cô ấy bị ô nhiễm sâu đến thế.
Nhưng bây giờ không phải lúc để tìm hiểu vấn đề này, giải quyết vấn đề của tiết mỹ thuật trước mắt mới là quan trọng hơn. Nghĩ đến đây, trước tiên Tô Dung nói cho số 10 và những người khác về quy tắc mà Tạ Kha Kha đã nói với cô trước đó.
Sau khi nghe xong, số 10 và những người khác cũng lộ vẻ khó xử, bọn họ đương nhiên nghe ra được những khó khăn trong đó, vừa phải sao chép hoàn chỉnh, không để cho giáo viên không hài lòng, vừa phải né tránh khuôn mặt người trong bức tranh.
Làm sao có thể làm được chứ!
Số 15 ngồi ngoài cùng phát hình ảnh và bút màu xuống, trên hình ảnh là bát mì giống hệt trên màn hình, đương nhiên, khuôn mặt người kia cũng giống hệt như vậy.
Nhưng giấy được dùng trong tấm ảnh này là giấy phim bán trong suốt, sờ vào rất có cảm giác. Giấy cũng tương đối mỏng. Rõ ràng đây là cố ý để cho bọn họ đối chiếu rồi vẽ theo.
Sau khi suy nghĩ, Tô Dung cầm bút bắt đầu vẽ. Thấy cô thực sự bắt đầu vẽ, những người khác đều tỏ ra kinh ngạc. Số 15 không nhịn được hỏi: "Cậu nghĩ ra cách rồi à?"
Phải biết rằng không thể vẽ mì theo cách mà Tạ Kha Kha nói, tức là không thể tách ra để vẽ.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Tô Dung đặt bút xuống, từ tốn hỏi: "Vừa nãy thầy giáo nói sau khi chúng ta vẽ xong thì nộp lại tranh cho thầy, sau khi kiểm tra xong mới được tan học. Vậy mọi người đoán thầy sẽ kiểm tra như thế nào?"
Đây là vấn đề mà mọi người đều chưa kịp nghĩ tới, nghe Tô Dung hỏi vậy, sau một lúc suy nghĩ, số 10 trả lời trước: "Tôi nghĩ chắc là sẽ lấy hai bức tranh đối chiếu với nhau phải không?"
Như vậy mới có thể giải thích tại sao bức ảnh lại có chất liệu bán trong suốt như vậy, vừa tiện để đối chiếu hai bức ảnh.
"Đúng vậy." Tô Dung gật đầu khen ngợi, "Vì thầy đối chiếu kết quả theo cách này, nên chúng ta hoàn toàn có thể làm một số động tác nhỏ trên cơ sở này. Nói cách khác, trong trường hợp đối chiếu không có vấn đề gì, hãy làm cho khuôn mặt biến mất."
Mặc dù mọi người đều hiểu lý thuyết mà cô nói, nhưng họ vẫn không nghĩ ra cách làm cụ thể. Nhưng may là Tô Dung biết cách làm, họ chỉ cần đợi cô làm xong rồi học theo là được.
Thấy mọi người không hỏi nữa, Tô Dung cúi đầu tiếp tục vẽ. Vẽ theo mẫu là một phương pháp vẽ rất tiện lợi, nhưng đối với người mới bắt đầu, nếu muốn không mắc lỗi thì vẫn phải cẩn thận. Mất tới hai mươi phút, Tô Dung mới vẽ xong bức tranh này.
Cô cũng biết những người khác đang chờ điều gì, vì vậy cô trực tiếp chồng bức tranh và bức ảnh lên nhau, đúng là chúng có thể trùng khớp với nhau một cách chính xác.
Nhưng khi bức ảnh bán trong suốt ở phía trước được di chuyển, mọi người cuối cùng đã phát hiện ra bí mật đằng sau bức tranh.
Cô đã điều chỉnh màu sắc của bóng!
Loại ảnh này vốn dĩ sử dụng bóng và khoảng trắng để tạo ra lỗi thị giác cho người xem, khiến người xem nhìn thấy khuôn mặt. Trong khi đó, mì là loại thực phẩm có rất ít khoảng trắng, gần như chỉ toàn bóng. Tuy nhiên, khi bóng trở nên khác biệt, hay nói đúng hơn là gần như không có sự khác biệt, thì khuôn mặt cũng sẽ biến mất.
Nhưng khi hai bức ảnh được chồng lên nhau, sự biến mất của bóng sẽ không được chú ý. Những gì nhìn thấy khi chồng ảnh lên nhau chỉ là những đường nét lớn, màu sắc tổng thể chứ không có bóng. Những bóng tối màu hơn trên bức ảnh sẽ tự nhiên che đi những bóng tối trong bức tranh bên dưới, tạo cho người xem một cảm giác không có vấn đề gì.
"Quá tuyệt vời!" Số 15 ngạc nhiên nói, "Hóa ra là dùng bóng để xóa khuôn mặt này đi, bây giờ nhìn vào hoàn toàn không có vấn đề gì! Không thể nhìn thấy bất kỳ khuôn mặt nào trong bức tranh."
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại lo lắng: "Nhưng như thế này, liệu giáo viên mỹ thuật có cho rằng cậu không đánh bóng tốt, rồi không cho qua không?"
Số 10 bên cạnh chủ động giải thích cho Tô Dung: "Không đâu, cậu quên mất lúc nãy trước khi vẽ cậu ấy đã nói gì à? Xác suất lớn là giáo viên dựa vào việc chồng ảnh để đánh giá chất lượng bức vẽ, vừa nãy cậu cũng đã xem hiệu quả chồng ảnh rồi, chẳng phải hoàn toàn không có vấn đề gì sao?"
Nghe vậy, số 15 vừa mới yên tâm, nhưng số 21 bên cạnh lại đưa ra một vấn đề khác: "Nhưng nếu như cậu suy đoán sai thì sao? Theo quy tắc [Giáo viên mỹ thuật không thích học sinh kém năng lực hội họa], sau khi cậu bị đánh trượt, liệu có hình phạt gì không?"
Nếu như không có hình phạt thì cũng chẳng sao, đoán sai thì vẽ lại và suy nghĩ lại là được. Nhưng nếu như có hình phạt, vậy thì không thể tùy tiện thử nghiệm được. Phương pháp của Tô Dung rất tốt, vấn đề duy nhất là nếu như tách hai bức tranh ra thì có thể nhìn ra sự khác biệt về bóng đổ. Lỡ như giáo viên tra hỏi cô ấy về điều này thì phải làm sao? Phải biết rằng trong [quái đàm quy tắc cố định] này, đã không tra hỏi thì thôi, một khi tra hỏi rất có thể chính là chiêu sát thủ. Nếu như chỉ vì một lần thử nghiệm mà chết thì đúng là lỗ vốn.
Tô Dung sao có thể không nghĩ đến vấn đề này? Số 21 vừa mới nói ra câu này, côđã thong thả trả lời: "Không cần lo lắng, giáo viên vừa nãy đã nói chúng ta đều là 'người mới' rồi. Người mới ngay cả việc tô cũng khó khăn, vậy thì làm sao có thể tô màu chính xác được chứ?"